Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 Một tiếng “Keng!” vang lên, hư ảnh của Tử Thần Kiếm rơi xuống cây đại thương của Minh Lôi Thiên Quân, ánh sáng của cây thương lưu chuyển, trực tiếp bổ nát hư ảnh của Tử Thần Kiếm. Quả nhiên cú đánh dốc toàn lực của Thiên Quân đỉnh cao vô cùng bất phàm.  

 

“Uy lực một chiêu này của đệ không tệ, đệ biết hội tụ tất cả năng lượng vào một điểm rồi giải phóng ra, nhưng đệ chưa suy tính tới, sau khi chiêu thức được giải phóng ra thì năng lượng cũng sẽ tiêu tán rất nhiều, điều này muốn thử thách khả năng khống chế của đệ đối với lực đại đạo của bản thân!”  

 

Khi một chiêu bị phá vỡ, Dương Hạo không hề để bụng, Tử Thần Kiếm bay lượn, năng lượng lại bùng lên dữ dội, nhưng không đợi Dương Hạo kịp ra chiêu khác, Minh Lôi Thiên Quân đã vung đại thương lên, mang theo một loại lực lượng không biết tên vung về phía Dương Hạo, năng lượng trong cơ thể Dương Hạo lập tức đông cứng lại, y đã bị đánh bại.  

 

Minh Lôi Thiên Quân bước tới vỗ vai Dương Hạo: “Đừng nản lòng, việc làm này của sư tôn là để đệ nhận ra khoảng cách giữa các cảnh giới, giúp đệ đột phá, sau chuyện này của đệ, huynh đệ chúng ta sẽ lại so tài, hy vọng đệ có thể làm ta ngạc nhiên”.  

 

Dương Hạo không cho là như vậy, hai người vốn đã cách nhau một cảnh giới lớn, nếu Dương Hạo thực sự thắng mới là chuyện lạ.  

 

“Nói cho cùng đệ quả thực rất xuất sắc, một chiêu của ta có thể giết chết vô số cảnh giới Linh Kiếp bình thường, nhưng đệ lại có thể chống chọi lâu như vậy, không hổ là thí quân giả!”  

 

Dương Hạo trợn tròn hai mắt, cái tên thí quân giả này là để nói với Thiên Quân sơ đẳng.

Sau đó Minh Lôi Thiên Quân chỉ điểm chiêu thức của Dương Hạo và cách kiểm soát lực đại đạo, hai người nhanh chóng chia ra. Minh Lôi Thiên Quân nói muốn đi tìm Tam Kiếp Đại Đế ở thế giới bên ngoài, còn Dương Hạo cũng bay trên đường đến Nghiệp Đế Thành.

 

Nghiệp Đế Thành nằm ở phía bắc của Tam Kiếp Đế Thành, Dương Hạo suy đoán một chút, dù với thực lực không thua kém Thiên Quân bây giờ của y mà dốc toàn lực đi đến Nghiệp Đế Thành cũng phải mất hơn mười mấy hai mươi ngày, y không kìm được đẩy khí lực bay về phía Nghiệp Đế Thành.  

 

Không kịp nhìn phong cảnh núi non sông nước bên dưới, trên đường đi cũng đụng phải nhiều chim muông dã thú, may mà yêu thú cũng đều thức thời, không chủ động gây sự. Dương Hạo có việc phải làm cũng không muốn nhiều chuyện, dù sao liên tục đi đường cũng rất mệt mỏi.  

 

Trên đường đi hơn mười ngày, Dương Hạo đã mấy lần gặp phải bầy thú di cư, nhưng trong lòng y không hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, đành phải âm thầm ghi nhớ trong lòng, định bụng khi nào rảnh rồi sẽ điều tra một chút, bây giờ đã biết được địa điểm của Nghiệp Đế, thực sự vô cùng muốn từ nghìn dặm xa xôi có thể tới ngay lập tức.  

 

Chỉ đáng tiếc bên người không có thứ gì có thể thay cho việc đi bộ, đành phải tăng nhanh điều tức, nhanh chóng khởi hành. Đường đi vốn kéo dài khoảng hai mươi nhưng chỉ mất mười bốn ngày đã đến nơi.  

 

Vùng đất rét lạnh Bắc Hải. Gió tuyết đầy trời quả thực vây quanh, Nghiệp Đế Thành trở nên cực kỳ uy nghiêm trang trọng, chặng đường phải đi còn rất xa, luồng uy áp khổng lồ ùn ùn kéo đến, may mà Dương Hạo lấy Sinh Mệnh đại đạo để đối kháng, vẫn cảm thấy bước đi rất khó khăn. Dương Hạo giống như một chiếc thuyền nhỏ rơi vào trong mưa gió bão táp dưới cơn cuồng phong, lảo đảo không vững.  

 

  

Advertisement
';
Advertisement