“Sư huynh?”, Dương Hạo nghe thấy Nghiệp Đế gọi Tam Kiếp Đại Đế là sư huynh, chẳng lẽ bọn họ là huynh đệ, vậy thì cần phải có lão sư có tu vi như thế nào mới có thể dạy ra được hai đồ đệ Đế cảnh.  

 

Không đợi Dương Hạo kịp trả lời, Nghiệp Đế đã nói: “Ta đã biết mục đích tới đây của ngươi, chắc hẳn ngươi cũng biết , thứ ta tu luyện chủ yếu là Nhân Quả Thiên Đạo, ngươi có biết Nhân Quả là gì không?”  

 

Dương Hạo lắc đầu, trong lòng không nghĩ ra Nhân Quả là gì, điều y nghĩ lại là hai sư huynh đệ Tam Kiếp Đại Đế và Nghiệp Đế này đều kỳ quái như vậy, bình thường người ta đi tới không nhịn được muốn hàn huyên vài câu, nhưng hai sư huynh đệ này vừa tới đã đi thẳng vào vấn đề, thực sự khiến người ta không thích ứng nổi.  

 

Nghĩ đến đây Dương Hạo không khỏi thấy buồn cười, mình suy nghĩ có hơi nhiều, dù sao mình cũng chỉ là cảnh giới Linh Kiếp nhỏ bé, khó mà tưởng tượng được rốt cuộc người trong Đế cảnh có tâm cảnh gì, có lẽ Tam Kiếp Đại Đế có chuyện quan trọng cũng không chừng, có lẽ Nghiệp Đế có tính cách như vậy cũng không chừng, y đã từng nghĩ tới những điều này.  

 

Nghiệp Đế không hề xa cách, đi được mấy bước thì bắt đầu giảng dạy cho Dương Hạo thế nào là Nhân Quả.  

 

“Mối quan hệ nhân quả này vô cùng rắc rối phức tạp, từ góc độ này có thể thấy thì nguyên nhân này sẽ sinh ra kết quả này, nhưng từ góc độ khác thì nguyên nhân này sẽ sinh ra kết quả khác. Tóm lại thông qua chính diện và phản diện, trên thực tế không có nguyên nhân tuyệt đối, đương nhiên càng không có kết quả tuyệt đối.  

 

Vì vậy, vạn vật trên thế giới luôn là như vậy, về mặt thời gian, do vô số mối quan hệ nhân quả liên tục theo thời gian, về mặt không gian, vô số mối quan hệ phụ thuộc lẫn nhau được tổ chức thành một mạng lưới vô cùng rắc rối phức tạp đan xen lẫn nhau. Đây chính là nhân quả, quả nhân, liên tiếp không ngừng gọi là quy luật nhân quả”.  

 

Dương Hạo nghe Nghiệp Đế gật gù đắc ý nói một hồi lâu y cũng không hiểu được ý gì. Chỉ nghe hiểu được vạn vật đều liên quan đến nhân quả, chuyện y không hiểu là Tam Kiếp Đại Đế bảo y đến gặp Nghiệp Đế để giải trừ lời nguyền, nhưng sao Nghiệp Đế lại nói về nhân quả.   

Nghiệp Đế nhìn thấy bộ dạng xoắn xuýt của y, không khỏi mỉm cười: “Không hiểu?”  

 

“Sư thúc”, Dương Hạo cũng không khách khí: “Sư tôn bảo ta tới đây để giải trừ lời nguyền, chuyện này có liên quan gì đến nhân quả?”  

 

“Nhân quả thì sao chứ, cái gọi là chuyện nhân quả, vạn vật sinh diệt đều có nhân quả, không tồn tại thứ không có nhân quả, ngay cả lời nguyền niết bàn trong cơ thể ngươi cũng có nhân quả”.  

 

Nghe thấy “lời nguyền niết bàn”, hai mắt Dương Hạo sáng lên, đây là lần đầu tiên y nghe thấy tên của lời nguyền trong cơ thể mình, y còn nhớ trước khi tên Đại Đế tộc Lân Giáp chết quả thực đã từng nói lời nguyền này sẽ bùng nổ khi y niết bàn. Từ lời nói của Nghiệp Đế có thể nghe ra được dường như Nghiệp Đế  có cách giải trừ sức mạnh lời nguyền trong cơ thể Dương Hạo bằng Nhân Quả chi đạo.  

 

Nghiệp Đế nói xong cũng không để ý nhiều tới Dương Hạo, xoay người đi vào gian sau của đại điện.  

 

Dương Hạo nhanh chóng đi theo, lúc này y mới bắt đầu quan sát đại điện.  

Advertisement
';
Advertisement