Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 “Nha đầu, muội ngủ như vậy là đủ rồi. Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta phải tới học viện tập trung thôi”, Tô Nhã xoa đầu Phù Nguyệt nói.  

 

“Được rồi!”, Phù Nguyệt hất mái tóc dài của mình ra đằng sau, bất lực chu môi nói.  

 

Gật đầu với Dương Hạo, Tô Nhã kéo Phù Nguyệt đi về phía cửa. Ở phía sau, Tô Khanh đi bên cạnh Dương Hạo, thỉnh thoảng lại nhìn cậu bằng ánh mắt mơ hồ.  

 

“Đệ ngứa xương à?”, thấy cậu biểu cảm khiến người khác ghét bỏ của cậu nhóc này, Dương Hạo liền nói, giọng điệu tuy nhẹ nhưng lại đầy uy nghiêm.  

 

“Xì!”, vẻ mặt Tô Khanh sững lại, cười gượng sau đó vội vàng quay đầu đi.  

 

Cả nhóm bốn người bước ra khỏi sân yên tĩnh nơi có chim và hoa thơm ngát, đi về phía sân trong của học viện. Mặc dù vẫn còn sớm, nhưng rất nhiều đệ tử đã xuất hiện trên đường đi.  

 

Việc đánh giá hàng năm để xác định thứ hạng của các đệ tử là một sự kiện lớn đối với tất cả các đệ tử của học viện. Chỉ cần xếp hạng cao, bọn họ không chỉ có thể nổi danh khắp học viện, mà còn có thể được học viện khen thưởng, tăng thêm tài nguyên tu luyện.  

 

Sau khi nhóm bốn người Tô Nhã và Dương Hạo tới học viện, nhìn đám đông chen chúc, trong lòng ai nấy cũng khẽ chấn động.  

 

Thành Thanh Viễn tuy nhỏ nhưng dân số cũng khá đông, lên tới hàng trăm nghìn người, con số này không bao gồm dân số của các thị trấn nhỏ và làng mạc xung quanh, nếu cộng tất cả lại thì sẽ còn nhiều hơn gấp mấy lần.  

 

Giữa một quần thể đông đảo như vậy, dù chỉ là chọn một trong một trăm, cũng có thể mang đến cho Học viện Linh Không rất nhiều hạt giống tốt.  

 

Trong sân, quét mắt qua cũng có ít nhất hàng nghìn người, và những người có thể vào Học viện Linh Không đều là những người trẻ tuổi được lựa chọn kỹ lưỡng.  

 

“Có hơn bốn nghìn đệ tử nội môn, năm trăm đệ tử ưu tú, tám mươi đệ tử chấp pháp. Đây là sức mạnh cốt lõi của học viện Linh Không. Đương nhiên, chưa tính nhóm lão sư, còn có ba đệ tử nòng cốt cùng với những trưởng lão”, Tô Nhã nhìn đám người trong sân nói.  

 

“Đương nhiên, học viện Linh Không là học viện hạng nhất ở quận Thanh Tiêu. Toàn bộ quận Thanh Tiêu có hơn mười thành trì hạng ba, và quận Thanh Tiêu kiểm soát cả ba thành trì trong lãnh thổ”.  

 

“Nhưng mà đôi với thế giới Phong Vũ mà nói, quận Thanh Tiêu cũng không đáng nhắc tới. Quận Thanh Tiêu, thành trì hạng hai ở trước mặt Thành Thanh Châu mà nói chỉ là một phân khúc nhỏ bé mà thôi. Thành Thanh Châu kiểm soát hơn chục thành trì như quận Thanh Tiêu”.  

 

“Thành Thanh Châu đã nhu vậy, vậy thì không cần nhắc tới Thành Vương nữa. Mỗi một Thành Vương đều có mấy chục Thành Châu, còn có Thành Đế. Nghe nói Thành Vương ở trước mặt Thành Đế cũng chỉ là một sự tồn tại nhỏ bé mà thôi, thật sự đứng trên đỉnh cao của thế giới đó chính là Thành Đế”.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement