Ông lão Ma Y liếc nhìn tiểu đạo đồng Hạo Nhất đang ngồi khoanh chân trong điện Dưỡng Tâm một cái: “Nếu tiểu đạo đồng này là do Nghiệp Đế phái đi cùng ngươi, hẳn là có ý sâu xa. Ngươi đi gọi tiểu đạo đồng đó cùng vào tháp Hạo Nguyên với ngươi đi. Nơi này không chỉ có những công dụng mà thế giới bên ngoài nói đâu”.  

 

Dương Hạo đang suy tư, nhìn thấy ông lão Ma Y phất tay một cái, một tia sáng trắng hiện ra. Cơ thể tiểu đạo đồng đó lập tức co chặt lại, mất kiểm soát bay về phía ông lão.  

 

Tiểu đạo đồng sợ hãi giật mình, tay chân quơ quạu trong không trung, miệng không ngừng kêu gào, sau khi nhìn thấy Dương Hạo thì liền kêu cứu khiến cho tâm trạng của Dương Hạo lúc này mặc dù rất tệ nhưng cũng không khỏi bật cười.  

 

“Bụp!”, tiểu đạo đồng rơi từ trên cao xuống đất, ngã chổng vó lên trời, đến cả ông lão Ma Y cũng phải bật cười.  

 

Dương Hạo đỡ tiểu đạo đồng Hạo Nhất dậy, nói: “Tiền bối Ma Y lệnh cho đệ cùng vào tháp Hạo Nguyên với ta”.  

 

Tiểu đạo đồng lắc đầu rồi lại xoa mông, nghi hoặc nói: “Ta không bị thương, vào đó làm gì. À, đúng rồi, ta vừa mới bị thương này”.  

 

Ông lão Ma Y và Dương Hạo đều cảm thấy vui vẻ trước lời này của Hạo Nhất, tiểu đạo đồng thấy hai người họ cười mình, không khỏi gãi gãi đầu, có chút xấu hổ.  

 

Sau đó ông lão Ma Y ôn tồn nói: “Tháp Hạo Nguyên này không chỉ có công dụng giúp hồi phục vết thương. Nếu ngươi đã do Nghiệp Đế phái tới, vậy thì nghe theo sự sắp xếp của ta, cùng với Dương Hạo vào trong đó”.  

 

Tiểu đạo đồng nghe không hiểu, tuy nhiên vẫn nghe lời của ông lão Ma Y, ngoan ngoãn theo Dương Hạo vào trong.  

Sau khi hai người đi vào, ông lão Ma Y thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn trời xanh một lúc, lẩm bẩm: “Thế giới bên ngoài, thế giới bên ngoài, hi vọng mấy năm nay thế giới bên ngoài đừng xảy ra chuyện gì”.  

 

Đột nhiên không gian trước mặt ông lão Ma Y rung động, một cánh cửa không gian cực lớn xuất hiện trước mặt ông lão, Nghiệp Đế bước từ trong đó ra.  

 

Nghiệp Đế hiện giờ khác với Nghiệp Đế trước đây, nếu nói trước đây Nghiệp Đế là một một cường giả lương thiện và thú vị thì giờ đây ông ta đã là một thanh kiếm sắc bén, hiện rõ sự góc cạnh. Bên người treo một cây thước sắt màu lam, râu tóc bay trong gió, tuy rằng không có biểu cảm gì nhưng cũng khiến người ta cảm thấy run sợ.  

 

“Cuối cùng cũng không giữ được nữa à?”, ông lão Ma Y lại thở dài, khuôn mặt già nua giờ lại thêm chút phờ phạc.  

 

“Thời gian tới, số mệnh tới, nếu thế giới bên ngoài đã truyền tin, ta với tư cách là Đại Đế, không thể là một con rùa rụt đầu như Đoạn Phùng được, ta cũng là một phần của thế giới Phong Vũ, Tam Kiếp bọn họ đã không giữ được rồi, ta phải đi lên đầu. Nghiệp Đế Thành này, thế giới Phong Vũ này phải giao cho ông rồi”, nói xong liền cúi đầu trịnh trọng trước mặt ông lão Ma Y.  

 

Nghiệp Đế đứng dậy nói tiếp: “Ta cũng biết ông vốn không phải người của thế giới Phong Vũ. Năm đó Hoàng Tạ phó thác ông bị trọng thương cho ta, ta vẫn chưa làm được chuyện gì khiến ông cảm động, còn ông thì lại giúp ta bảo vệ Nghiệp Đế Thành bao nhiêu năm nay, thực sự là ta nợ ông. Nhưng đại chiến sắp tới, cho dù là Đại Đế cũng không thể chiến đấu một mình, tuy rằng bốn vị Đại Đế kia cũng không phải tốt đẹp gì, nhưng cũng biết rõ đạo lý nước mất nhà tan”.  

Advertisement
';
Advertisement