Lão già Ma Y không kìm được thở dài, coi như mình đã tu luyện Vận Mệnh Thiên Đạo của tứ đại Thiên Đạo hàng đầu, nhưng cũng không thể dựa vào Thiên Đạo trong cơ thể mình để đối kháng với Thiên Đạo chân chính trong thiên địa.  

 

Ông ấy lúc này đang nhìn tiểu đạo đồng Hạo Nhất ở trước mặt, vẻ mặt âm tình bất định, có lo lắng, có yên tâm, có kích động, cũng có nghi hoặc. Rõ ràng sự việc đã vượt xa tầm kiểm soát của ông ấy.  

 

“Đi một bước lại nhìn một bước, chuyện đến bây giờ còn có thể như thế nào, vận mệnh của thế giới Phong Vũ này chỉ có thể do trời định đoạt”, nói xong, phân thân do linh trí biến thành đi từng bước ra khỏi tháp Hạo Nguyên, thân ảnh càng trở nên già nua.  

 

Một lúc lâu sau, tiểu đạo đồng tỉnh lại, cậu ta không biết tại sao mình đột nhiên hôn mê trong lúc tu luyện, nhưng khi cậu ta cẩn thận thăm dò tình hình bên trong cơ thể thì phát hiện mình đã vượt qua Thiên Kiếp trong lúc hôn mê, cũng có thể nói tiểu đạo đồng Hạo Nhất lúc này đã là một cường giả Linh Kiếp bước một.  

 

Hạo Nhất bị tình huống của bản thân làm cho sững sờ, nghĩ đến trước khi vào tháp mấy ngày trước mình vẫn chỉ là một đạo đồng canh cửa Tiên Thiên trung đoạn, hiện giờ đã coi như là một vị cao thủ, cũng không nghĩ nhiều, vui vẻ trong lòng, trên mặt lập tức trở nên phấn khích mỉm cười.  

 

Sau đó cậu ta nhớ đến cảnh Lục trưởng lão vừa mới đến.  

 

Vừa rồi, khi Hạo Nhất đang tu luyện, một luồng khí tức khổng lồ đột nhiên xuất hiện ở tầng thứ ba, chỉ nhìn thấy một ngọn lửa màu đỏ nhạt đột nhiên xuất hiện ở tầng thứ ba.  

 

Ngọn lửa màu đỏ nhạt lượn lờ qua lại trong không gian, khiến cho một phần không gian bên trong tháp khẽ rung lên.  

“Tách tách, tách tách”, uy lực của ngọn lửa này thiêu đốt không gian vốn dĩ là hư vô vang lên tiếng tách tách, sau đó ngọn lửa không ngừng ngưng thực, Lục trưởng lão chậm rãi đi ra từ trong không gian.  

 

Vừa nhìn thấy Lục trưởng lão, Hạo Nhất bị dọa sợ tới mức suýt ngất xỉu, cậu ta chỉ cho rằng Lục trưởng lão tới đây báo thù, rõ ràng nơi mà ông ta tới chính là lối vào từ tầng hai lên tầng ba, điều này cho thấy khi ông ta đi vào tháp vẫn chưa nhìn thấy Dương Hạo ở tầng bốn.

 

Hạo Nhất không khỏi cảm thấy bi thương trong lòng. Nghĩ đến Dương Hạo đối xử tốt với mình, đành phải nói với Lục trưởng lão: “Lục trưởng lão, ta lỡ tay đánh chết Chu công tử rồi, không liên quan đến Dương sư huynh, huynh ấy không có tu vi, sao có thể đánh chết được Chu công tử, ngài muốn giết thì giết một mình ta đi, chuyện này không liên quan gì đến Dương sư huynh!”  

 

Nhìn vẻ mặt của Hạo Nhất, Dịch Hỏa Thiên Quân vậy mà lại cảm thấy nực cười, mặc dù cháu trai bị đánh nát nhục thân đến mức khó mà chấp nhận nổi, nhưng trong trận chiến đấu bình thường, nhục thân bị tiêu diệt chỉ có thể coi là bị thương nặng, không thể dồn người ta vào chỗ chết, tên đạo đồng này cũng đáng yêu, cho rằng cậu ta đã lỡ tay đánh chết cháu ông ta.  

 

Thậm chí đến lúc này cậu ta vẫn bảo vệ Dương Hạo, không biết nếu để cho tên tiểu đạo đồng này biết được thực lực chân chính của Dương Hạo thì cậu ta sẽ cảm thấy thế nào đây.  

 

Nhưng hiển nhiên Dịch Hỏa Thiên Quân không muốn khai sáng cho Hạo Nhất, vì vậy ông ta ném đá năng lượng mà Nghiệp Đế ngưng kết bằng lực Nhân Quả cho Hạo Nhất, lạnh lùng nói: “Đây là thứ Nghiệp Đế để lại cho Dịch Hỏa, sau này ngươi giao lại cho cậu ta”, nói xong, ông ta cứ như vậy mà từ từ hóa thành một ngọn lửa màu đỏ nhạt, biến mất trong nháy mắt.  

Advertisement
';
Advertisement