Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 Dương Hạo nghiêm nghị nói: “Nếu như không phải có sư thúc giúp đỡ, đệ tử cũng không thể đạt được thành tựu như hiện giờ. Chỉ là chút chuyện cỏn con, đệ tử có thể lo liệu được”.  

 

“Ta thấy cơ thể ngươi lại có thêm hung khí rồi đấy, e là ma tính trong người ngươi vẫn chưa được tiêu trừ, lão phu cho rằng tốt nhất ngươi nên ở trong Đế Viện không ra ngoài”, Nghiệp Đế đánh giá Dương Hạo một lượt, sau đó khuyên.  

 

Trong lòng Dương Hạo không khỏi chấn động, xem ra bản thân vì nghi ngờ Phùng Đế giam giữ Tô Nhã nhất định là do có động cơ riêng nên tức giận, khiến cho hung khí trong cơ thể là ma khí tu luyện ma công tràn ra ngoài.  

 

Vừa mới nói chuyện với ông lão Ma Y, còn cho rằng ma tính và hung khí trong cơ thể đều đã được trấn áp xuống rồi, bây giờ xem ra vẫn là gừng càng già càng cay, vẫn bị Nghiệp Đế phát hiện ra.  

 

Dương Hạo vội vàng nói: “Sư thúc yên tâm, ta đã được tiền bối Ma Y chỉ điểm, lần này đi nhất định sẽ thuận lợi quay về”.  

 

“Ngươi gặp Ma Y rồi à?”, sắc mặt Nghiệp Đế hơi dịu đi, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ không tin.  

 

Dương Hạo liền lấy bản đồ ra, lúc này Nghiệp Đế mới thực sự tin rằng y đã gặp ông lão Ma Y, khẽ gật đầu nói: “Ma Y này trước giờ luôn không quan tâm đến chuyện của thế giới Phong Vũ ta nhưng lại giúp đỡ ngươi như vậy. Nếu như ông ấy đã không cản vậy thì ngươi cứ đi đi”.  

 

Dương Hạo liền cất bản đồ đi, không kìm được lòng hỏi: “Tiền bối Ma Y rốt cuộc là người của thế giới nào? Vì sao ông ấy lại xuất hiện ở thế giới Phong Vũ?”  

 

Nghiệp Đế trầm giọng nói: “Thế giới trước đây của ông ấy cao hơn thế giới Phong Vũ chúng ta một bậc, cũng có thể là cao hơn nữa. Theo như bản thân ông ấy tự giới thiệu, ông ấy bị lưu đày tới đây, do đã đắc tội với uy quyền của thế giới cũ”.  

 

Dương Hạo không khỏi giật mình, tu vi của tiền bối Ma Y thâm sâu khó đoán, hóa ra là do bị đày ải tới đây. Vậy thì thế giới của ông ấy không biết rốt cuộc mạnh đến mức nào?  

 

“Lai lịch của Ma Y vô cùng thâm sâu, sớm muộn ông ấy cũng phải quay về thế giới ấy”, Nghiệp Đế trầm giọng nói: “Nhưng ông ấy đã giúp ta không ít việc, đối với ngươi cũng đặc cách hơn rất nhiều. Ông ấy là người bọn ta tin tưởng. Lão phu tin rằng, nếu như thế giới Phong Vũ thực sự gặp nạn, ông ấy tuyệt đối sẽ không đứng ngoài không quan tâm”.  

 

Những lời của Nghiệp Đế khiến cho Dương Hạo chấn động lớn, y bước ra khỏi Đế Viện, đúng lúc gặp một người mặc đồ đen đang đợi mình.  

 

“Thừa Phong?”, trên mặt Dương Hạo không khỏi lộ ra nụ cười ấm áp: “Ngươi đang đợi ta à?”  

“Thiếu chủ, lẽ nào người quên ta rồi sao? Chủ nhân đã giao ta cho người, người đi ra ngoài, sao lại không dắt ta theo chứ?”, giống như Dương Hạo, Thừa Phong cũng mặc đồ đen, đứng bên cạnh Dương Hạo, không biết thân phận của hai người sẽ nghĩ rằng hai người họ là huynh đệ,  

 

Dương Hạo cười nói: “Ngươi là nhị trưởng lão của Thiên Thành ta, sao ta có thể quên ngươi được chứ? Tuy nhiên, lần này ta không phải đi Phiêu Tuyết Vương Thành, vì vậy tạm thời sẽ không đưa ngươi theo”.  

 

Thừa Phong trịnh trọng nói: “Cho dù là nơi nguy hiểm nào, tiểu nhân cũng sẽ đi cùng. Bảo vệ thiếu chủ, chính là trách nhiệm của Thừa Phong”.  

Advertisement
';
Advertisement