Vốn dĩ Phong Đế không muốn cho Tô Nhã về, nhưng thấy Tạ Anh Quân nháy mắt với mình là biết hắn chắc chắn có ý gì đó, Phong Đế từ tốn nói: “Vậy thì đi nhanh về nhanh, chúng ta sẽ phải đến Nghiệp Đế Viện ngay đấy, sau đó cùng đến biên giới, không thể đợi quá lâu”.  

 

“Cảm ơn sư tôn”, Tô Nhã nở nụ cười cực kỳ rạng rỡ khiến Phong Đế không khỏi ngây người.  

 

Sau khi đến Phong Thành, ông ta chưa từng thấy Tô Nhã vui như vậy, lẽ nào một Dương Hạo tầm thường thế mà lại có thể khiến tinh thần của Tô Nhã vui vẻ như thế? Nhất định phải tiêu diệt người này.  

 

Tô Nhã đi tìm Dương Thanh Thanh và Dương Kỳ nói cho họ biết tin vui này, mà Phong Đế lại sầm mặt nói: “Anh Quân, tại sao con muốn ta đồng ý cho nó về nhà họ Dương?”  

 

Tạ Anh Quân cười nói: “Nếu sư tôn ngăn cản muội ấy thì phải nghĩ một khi muội ấy biết nhà họ Dương bị diệt vong, dù không nghi ngờ chúng ta cũng sẽ oán hận chúng ta. Con nghĩ sư tôn biết rõ Dương Hạo quan trọng thế nào trong lòng muội ấy”.  

 

Phong Đế lạnh lùng nói: “Nếu ta có thể tự mình đi, ta rất muốn chém từng tấc thịt trên người hắn để xua đi cơn giận. Nhưng suy nghĩ của con rất có lý, vậy thì đợi sau khi Tô Nhã đi khỏi nhà họ Dương thì ra tay cũng không muộn”.  

 

Vèo!  

 

Dương Hạo, Hạo Nhất và Thừa Phong từ từ đáp xuống đất, nghe đánh dấu trên bản đồ nơi này đã là lối ra vào của đất hoang đại vực.  

 

Dương Hạo cất chiến hạm Trấn Linh vào, nhìn gió cát sa mạc đằng xa không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.  

 

Đất hoang đại vực này rộng lớn vô cùng, con người chỉ như là giọt nước trong đại dương so với sa mạc ở đất hoang đại vực.  

 

Hơn nữa điều khiến Dương Hạo ngạc nhiên là đất hoang đại vực này thế mà hình thành trận pháp từ tự nhiên, y có cảm giác nếu bước vào chắc chắn sẽ bị sức mạnh trận pháp của đất hoang đại vực nuốt chửng.   

 

Thảo nào ông lão Ma Y đưa bản đồ cho mình, nếu chỉ dựa vào bản thân không thể nào bước qua lối vào.  

 

“Thiếu chủ, đây là trận pháp, ta chỉ có thể nhận ra hơn mười loại”, Thừa Phong cẩn trọng nói: “Hơn nữa trận pháp chồng chéo lên trận pháp rất phức tạp, liên kết với nhau nhưng lại như không liên quan gì, nếu cứ thế đi vào, chắc chắn sẽ có nguy hiểm rất lớn. Chiến hạm Trấn Linh không thể đi vào sao?”  

 

Dương Hạo gật đầu nói: “Bất kỳ bảo vật nào cũng không vào được, sở dĩ Tam Mục Bát Túc có thể vào được nơi này là vì họ vốn dĩ là thần thú bảo vệ của cỏ Băng Lãnh”.  

 

Tam Mục Bát Túc là linh thú đồng hành của cỏ Băng Lãnh, thế nên chỉ cần có cỏ Băng Lãnh thì có thể ra vào rất tự nhiên, dù đất hoang đại vực cũng không thể đe dọa gì được chúng, đến đất hoang đại vực tự do cứ như đến nhà mình vậy.  

 

Nếu đến cùng Tam Mục Bát Túc thì có thể tránh được nguy hiểm, được Tam Mục Bát Túc nhận là bạn thì cũng có thể ra vào tự do.  

 

Nhưng bây giờ Tam Mục Bát Túc đã vào đất hoang đại vực dĩ nhiên không thể dẫn mấy người Dương Hạo vào.  

 

Nếu ở nơi khác, chỉ cần không quá hàng ngàn dặm, Dương Hạo có thể cảm nhận được sự tồn tại của Tam Mục Bát Túc, nhưng bây giờ Dương Hạo lại chẳng có chút cảm nhận nào, chứng tỏ Tam Mục Bát Túc đang ở nơi khác xa.  

 

Sau khi đến đây Dương Hạo mới hiểu tại sao đến giờ Tam Mục Bát Túc vẫn chưa quay về, đất hoang đại vực quá rộng lớn, dù Tam Mục Bát Túc là thú bảo vệ của cỏ Băng Lãnh, muốn tìm được cũng không dễ dàng gì.  

 

Mình nên làm sao mới có thể tìm được Tam Mục Bát Túc?  

“Dương đại ca, bản đồ sư phụ ta đưa cho huynh đâu?”, Hạo Nhất bỗng hỏi.  

 

Dương Hạo sửng sốt, vội lấy bản đồ trên người ra, sau đó đưa cho Hạo Nhất.  

 

Hạo Nhất mở bản đồ ra rồi nói với Dương Hạo: “Bản đồ này không chỉ để cho huynh xem thôi đâu, cũng có thể dùng như thế này nè”.  

Advertisement
';
Advertisement