Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 Tộc Giáp Lân chiếm ưu thế về mặt số lượng nếu như không phải nhận ra Tam Mục và Bát Túc là linh thú cùng sinh ra với cỏ Băng Lăng thì đã trừ khử bọn họ từ lâu rồi.  

 

Hoá ra tới bây giờ bọn họ vẫn chưa mang cỏ Băng Lăng đi là bởi vì nếu như không có sự tương trợ của linh thú cùng sinh ra với cỏ Băng Lăng, cứ cố chấp mang nó đi thì sẽ chỉ khiến cho cỏ Băng Lăng Vương trở nên khô héo.  

 

Chỉ có sau khi cỏ Băng Lăng Vương hoàn thiện thì mang đi mới không có khả năng bị tàn úa.  

 

Bây giờ Tam Mục và Bát Túc xuất hiện, chỉ cần bắt đồng thời áp chế được bọn họ thì sẽ có thể mang cỏ Băng Lăng Vương đi bất cứ lúc nào! Cỏ Băng Lăng Vương cũng có tác dụng tương đối quan trọng với tộc Lân Giáp.  

 

Nếu không bọn chúng cũng sẽ không cần phải xuất hiện ở nơi này, mấu chốt chính là cỏ Băng Lăng Vương!  

 

Có điều, khiến cho bọn chúng bất ngờ là vào lúc sắp sửa bắt được Tam Mục và Bát Túc thì lại xuất hiện một nhân vật lợi hại trẻ tuổi như vậy, vừa ra tay đã trừ khử được một chiến vương Xích Giáp.  

 

Dù là chiến vương Xích Giáp, dưới tình cảnh bất ngờ không kịp đề phòng thì cũng chẳng thể dễ dàng một chiêu giết gọn như thế, hơn nữa còn là thủ đoạn nhanh gọn tới vậy!  

 

Trừ khi đã ở đẳng cấp đầu nghĩ tay làm, nếu không sẽ chẳng thể sử dụng được sức mạnh một cách nhanh chóng tới vậy, sức mạnh càng mãnh liệt thì thời gian chuẩn bị cũng càng cần dài hơn, mà Dương Hạo lại chỉ làm tất cả trong nháy mắt, điều này khiến cho mấy chiến vương chiến thần này đều không khỏi kinh ngạc.  

 

“Tham kiến chủ nhân!”, Tam Mục và Bát Túc vội vàng chạy tới trước mặt Dương Hạo, hổ thẹn nói: “Chúng tôi không thể lấy được cỏ Băng Lăng Vương, vẫn phải phiền tới chủ nhân, tội này đáng chết muôn phần!”  

 

 

 

Dương Hạo nhìn bọn họ một cái, ôn tồn nói: “Mọi người cũng đã tận lực rồi, lui sang một bên, bây giờ để ta giải quyết những chuyện còn lại là được, mọi người có thể làm việc của mình được rồi”.  

 

Nói rồi Dương Hạo ra hiệu với Tam Mục Bát Túc, Tam Mục và Bát Túc lập tức hiểu ra, bay về phía con sông như một cơn gió.  

 

Dương Hạo muốn Tam Mục và Bát Túc lấy được cỏ Băng Lăng Vương để đi cứu Nghiệp Đế, nhưng mọi chuyện không dễ dàng như vậy, từ dưới đáy sông đột nhiên xuất hiện rất nhiền chiến sĩ Hắc Giáp, trong tay bọn chúng đều cầm cung tiễn, bắn về phía Tam Mục và Bát Túc.  

 

Điều khiến Dương Hạo kinh ngạc là mặc dù những chiến sĩ Hắc Giáp này về mặt cảnh giới thì tương đương với Linh Kiếp của loài người, nhưng mỗi một mũi tên đều mang theo năng lượng như Thiên Quân, khiến cho Tam Mục Bát Túc mặc dù không sợ cũng chỉ đành liên tục trốn tránh.  

 

Số lượng mặc dù không nhiều, tuy chỉ có mười chiến sĩ Hắc Giáp nhưng sức mạnh mà chúng phát ra có thể liên thủ thành trận, tương đương với sức mạnh của một vị Thiên Quân cấp cao.  

 

Sức mạnh của Tam Mục Bát Túc không thể chồng chéo, đối diện với hàng loạt mũi tên dày đặc và đầy uy lực như vậy nhất thời không thể cản lại được, ngăn lập tức bị chặn đứng.  

 

Lúc này Dương Hạo cũng đang bận đối phó với đám tộc Lân Giáp này, vì vậy cũng không thể giúp đỡ được. Cũng may Tam Mục và Bát Túc không xảy ra sự cố gì, vì vậy y cũng không quá lo lắng, ánh mắt quét qua đám tộc Lân Giáp, lạnh lùng nói: “Đây là địa bàn của người dân thế giới Phong Vũ, sao các ngươi lại tới đây?”  

Advertisement
';
Advertisement