“Nếu điện hạ đã vui vẻ như vậy, tại hạ từ chối thì bất kính, số rượu ngon này cho dù có bao nhiêu tại hạ đều sẽ nhận”, Dương Hạo vung tay một cái, bảy tám vò “rượu Cửu Viêm Thiên Dung” đã được thu vào trong nhẫn lưu trữ của y.  

 

Lúc này Cao Minh Thu mới chuyển giận dữ thành vui mừng, lại truyền lệnh gọi rượu, nhưng lần này lại là rượu ngon do tộc Lân Giáp tự mình nấu, nồng độ rượu cực kỳ mạnh, nhưng tửu lượng Cao Minh Thu và Dương Hạo đều rất cao, trong nháy mắt đã uống cạn mấy vò rượu, hai người vẫn không hề đỏ mặt.  

 

“Tửu lượng tốt!”, Cao Minh Thu vỗ bàn cười lớn nói: “Tộc Lân Giáp ta tự hào vì có thể uống được rượu mạnh, vẫn cứ cho rằng nhân tộc của thế giới Phong Vũ yếu đuối, không ngờ hôm nay gặp được Dương huynh đệ thì ta mới biết được những tin đồn đó đều sai sự thật”.  

 

Dương Hạo cũng vỗ tay cười nói: “Trước đây ta chỉ nhận mình tửu lượng của ta đứng thứ hai, không ai dám đứng thứ nhất, bây giờ mới biết thiên hạ rộng lớn, nhân tài về rượu đều ở bên ngoài vực giới. Quen biết với điện hạ, đúng thật là niềm vui của đời người!”  

 

Cao Minh Thu mỉm cười nói: “Tửu lượng của hai chúng ta đều ngang nhau, mặc dù ngươi nhận thua chỉ để nhường ta mà thôi. Dương huynh đệ, tính cách của hai ta hợp nhau, sao không kết làm huynh đệ sống chết có nhau, cùng nhau tạo nên đại nghiệp?”  

 

Hắn nói như vây khiến Dương Hạo suýt nữa phun rượu trong miệng ra ngoài, y thật sự không ngờ tên Cao Minh Thu này lại bỏ ra cái giá lớn như vậy với mình, kết nghĩa huynh đệ? Đó không phải là nói đùa, mà là lập lời thề với trời, nếu làm trái ắt sẽ bị trời trừng phạt!  

 

Dương Hạo không giống với Cao Minh Thu, Cao Minh Thu không biết thân phận của Dương Hạo, nhưng trong lòng Dương Hạo biết rõ, tên Cao Minh Thu này sẽ là kẻ thù của y!  

 

Thực lực của Cao Minh Thu rất khó lường, bây giờ Dương Hạo cũng không thể nhìn ra được mức độ nông sâu, sự vững chắc về tu vi của hắn chỉ có trên mình, chắc chắn không ở dưới mình.  

 

Chỉ cần nhìn bộ dạng thành tâm phục tùng của đám chiến hoàng Tử Giáp đối với hắn là có thể biết tên Cao Minh Thu này không dựa vào quan hệ máu mủ, mà thực sự có thực lực khiến đám thuộc hạ có chiến lực cường hãn này phải cam tâm phục tùng.  

 

Dương Hạo cũng là thủ lĩnh xưng hùng xưng bá, đám người Tiêu Tâm, Dương Cuồng Nhân,... ai mà không phải là nhân vật lợi hại trong số hàng nghìn hàng vạn người, họ có thể tâm phục khẩu phục Dương Hạo đương nhiên không phải vì họ có được lợi ích từ Dương Hạo, mà thực sự là vì họ tôn trọng thực lực và cách làm người của y, một thứ cũng không được thiếu.  

Mà hiển nhiên Cao Minh Thu cũng là một nhân vật như vậy, nhưng sớm muộn gì Dương Hạo cũng phải đối nghịch với tên Cao Minh Thu này, càng xuất chúng thì càng phải giết, điều này không hề mâu thuẫn. Bởi vì cả hai bên đều là những nhân vật đại diện mới nổi của nhân tộc thế giới Phong Vũ và tộc Lân Giáp ở bên ngoài vực giới, lập trường mà họ đứng đã quyết định sớm muộn gì hai bên sẽ có một trận chiến!  

 

Nếu đã như vậy, Dương Hạo sao có thể kết nghĩa huynh đệ với Cao Minh Thu, nếu không một khi trở mặt với nhau, bất kể là ai giết đối phương, người còn lại sẽ bị trời trừng phạt, bị chôn cùng với đối thủ, chẳng phải là chuyện nực cười sao?  

 

Đương nhiên Dương Hạo không giỏi nói thật, trên mặt y lộ ra vẻ cảm động, trầm mặc một hồi mới nói với Cao Minh Thu: “Điện hạ có biết lai lịch, thân phận của tại hạ không?”  

Advertisement
';
Advertisement