Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 Dạng phân thân này của Dương Hạo có thể được gọi là Phong phân thân, lợi ích từ việc có phân thân mang lại và ẩn chứa nguy hiểm từ việc không có phân thân, chỉ cần thực lực của đối thủ không mạnh thì hoàn toàn có thể sử dụng nhiều lần, dĩ nhiên trừ khi uy lực của phong chi đại đạo trong người Dương Hạo không ngừng nâng cao, nếu không thời gian ngừng lại tương đối ngắn, mà phân thân thật có thể ngừng lại vô hạn, thậm chí là sự tồn tại của chủ thể, chủ thể có thể làm gì, phân thân cũng có thể làm việc ấy.  

 

Nhưng Dương Hạo có thể làm được đến mức này cũng đã cảm thấy rất hài lòng rồi, đây là lần đầu tiên y thử nhưng lại có được hiệu quả như thế, dĩ nhiên là khá hài lòng.  

 

“Vẫn nên nhanh chóng tìm cách loại bỏ tà khí trong người, nếu không phong chi đại đạo của mình không thể tiến bộ, suy cho cùng phân thân này chỉ có thể là phân thân giả”, Dương Hạo nghĩ đến đây, niềm vui mà lần đầu thử Phong phân thân mang thử không khỏi nhạt bớt đi, y biết rõ đây mới là việc mà mình cần giải quyết nhất.  

 

Nhưng việc này không thể gấp gáp được, cũng may ông trời không tuyệt đường của ai, bây giờ đã có “rượu Cửu Viêm Thiên Dung”, ít nhất có thể hòa hoãn một phần tà khí bạo phát trong người mình.  

 

Dương Hạo thấy tác dụng của rượu này khá tốt, sát khí trong khoảng thời gian này không cảm nhận được xu thế cường hãn lên, cũng không có cảm giác cả người đau đớn khó nhịn được nên Dương Hạo nghĩ mình không giết Cao Minh Thu là đúng.  

 

Cho dù người ta có mục đích lôi kéo hay tính cách Cao Minh Thu hào phóng thì rượu này cũng là do người ta tặng cho mình, nếu không cũng chẳng khác gì dã thú vong ơn bội nghĩa.  

 

Nghĩ đến loại rượu này, Dương Hạo nhớ ngay đến những cung thủ tộc người cá, lúc nãy hình như không thấy chúng đến giúp đỡ?  

 

Ánh mắt Dương Hạo lóe sáng, nhìn thấy mười cung thủ tộc người cá đang nhìn mình bằng ánh mắt hoảng hốt, khi nhìn thấy mình lại khiếp sợ đến mức ai cũng trốn vào trong nước.  

 

Thật ra làm vậy cũng vô ích, hồ nước này rất nhỏ, Dương Hạo chỉ cần một chưởng thôi đã có thể san bằng cả hồ nước, các cung thủ tộc người cá trốn trong nước có thể tránh được thảm họa đẫm máu này sao?  

 

“Các ngươi ra đây hết đi”, Dương Hạo nhã nhặn nói: “Ta không muốn làm tổn thương đến tính mạng của các ngươi”.  

 

Không muốn tổn thương? Hình như thanh niên loài người đáng sợ này lúc nãy cũng nói thế với Chấn Thiên đại nhân, nhưng bây giờ Chấn Thiên đại nhân không phải đã chết rồi sao?  

 

Các cung thủ tộc người cá này hoảng sợ không dám thở mạnh như thể trốn dưới nước là cách an toàn nhất nên không ai đáp lại Dương Hạo.  

Dương Hạo lại cảm thấy khá thú vị, mặc dù tộc người cá mặt mày xấu xí nhưng tính cách lại khá thú vị, nếu “rượu Cửu Viêm Thiên Dung” cứu mình cũng là do phụ nữ của tộc người cá chế ra thì tộc người cá cũng xem như là có chút tình thân với mình.  

 

Nhưng nếu không giết tộc người cá cũng không thể để chúng chống lại người ở thế giới Phong Vũ… Dương Hạo thấy chúng không dám ra, lực cảm ứng của y cực kỳ đáng sợ, có thể cảm nhận được Hạo Nhất và Thừa Phong chưa xảy ra chuyện gì nguy hiểm, thế nên cũng không vội đến cứu mà dứt khoát không nói một lời.  

 

Dương Hạo biết rõ, không cần phải đợi lâu chắc chắn tộc người cá này sẽ lộ mặt thôi.  

Advertisement
';
Advertisement