Phong Hàm trầm giọng nói: “Các hạ, ngươi làm như vậy quá là bỉ ổi rồi nhỉ? Tộc người cá bọn ta có thù oán gì với ngươi, tại sao ngươi lại ép buộc bọn ta như thế?”  

 

Dương Hạo bật cười lạnh lùng nói: “Vậy thì thế giới Phong Vũ của bọn ta cũng không hề mời mấy người tới, tại sao mấy người lại xuất hiện bên trong thế giới Phong Vũ, không phải các người tới là để tán dóc nói cười với thế giới Phong Vũ của bọn ta đấy chứ?”  

 

Phong Hàm không khỏi kinh ngạc, hắn cười khổ một tiếng rồi thẳng thừng lên tiếng: “Nếu đã như vậy thì Phong Hàm ta sẽ là người đầu tiên!”, hắn giơ tay vỗ lên trên ngực mình, giữa chừng lại bị một bàn tay bắt lấy, gần như cùng một lúc, chỉ nghe thấy một loạt tiếng phập phập, hoá ra đám người của tộc người cá này biết rõ không phải là đối thủ của Dương Hạo, để tạo cơ hội sống cho anh em của mình nên đã đồng loạt tự sát.  

 

Chuỗi âm thanh này vốn dĩ là do Dương Hạo ra tay mà thành, mặc dù trong tay y có Phong Hàm, thế nhưng vẫn bộc lộ sự thần kỳ của phong chi đại đạo, cứu lấy toàn bộ đám người của tộc người cá định dùng mũi tên để tự sát!  

 

“Rõ ràng lúc đầu ngươi nói có thể giữ lại một nửa, bây giờ lại ra tay ứng cứu, làm như vậy là có ý gì?”, Phong Hàm lên tiếng.  

 

Dương Hạo thả tay hắn ra, chắp tay nói với đám người của tộc người cá: “Ban nãy là ta thử thăm dò, có chỗ nào đắc tội xin lượng thứ cho”.  

 

Trong lòng Phong Hàm chợt vui sướng, hắn vẫn không dám tin, run giọng hỏi: “Lẽ nào ngươi bằng lòng tha cho bọn ta?”  

 

Trên gương mặt của đám người tộc người cá cũng không khỏi lộ ra vẻ khó có thể tin nổi, sinh mạng đối với tộc người cá mà nói có hàm ý cực kỳ đặc biệt, so với một số chủng tộc lớn, tộc người cá chỉ có mấy nghìn người gần như có thể lơ là không tính tới, thế nhưng có bọn họ chỉ có nhiêu đây.  

 

Có điều chính bởi vì số lượng của tộc người cá quá ít, đặc biệt là đàn ông nên bọn họ mới cực kỳ trân quý sinh mạng, ban nãy nếu như không phải để tạo cơ hội sống cho những người còn lại thì bọn họ cũng sẽ không tự sát.  

 

Chỉ là bây giờ thanh niên mặc đồ đen tâm địa lạnh lùng kia lại mở lòng nhân từ, tha cho những kẻ đã đối địch với mình, điều này khiến cho đám người của tộc người cá không khỏi vui sướng, thế nhưng cũng giống như Phong Hàm chẳng thể tin nổi hạnh phúc lại rơi xuống đầu mình bất ngờ như thế.  

 

Dương Hạo cười ha ha nói: “Nếu như mấy người tàn sát lẫn nhau vì tính mạng của bản thân, vậy thì ta cũng sẽ không ngăn cản, bởi vì đây là cái giá mấy người buộc phải trả cho sự ích kỷ và gian dối. Mà tính mạng của bây giờ giữ được hoàn toàn là nhờ vào bản thân mấy người, vậy nên không cần phải ngạc nhiên, đây là thứ mấy người xứng đáng có được!”  

 

Lúc này mấy người Phong Hàm mới hiểu ra dụng ý của Dương Hạo, bọn chúng thật sự không biết nên cảm ơn hay là oán hận Dương Hạo.  

“Các hạ cứ thế tha cho chúng tôi ư? Lẽ nào không có điều kiện gì khác?”, mặc dù Phong Hàm đang hỏi rất dè dặt, thế nhưng trong mắt vẫn không che giấu được sự vui vẻ.  

 

Mặc dù số lượng người của bọn chúng không nhiều, thế nhưng đều là những tinh anh của tộc người cá, nếu như có thể sống sót toàn bộ thì đương nhiên chính là niềm vui bất ngờ rồi.  

 

Câu nói này của Phong Hàm lại nhắc nhở Dương Hạo, y khẽ gật đầu nói: “Có một điều kiện, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng. Ta hy vọng sau này mà còn gặp mặt thì thân phận lúc gặp lại của chúng ta không phải là đối thủ mà là bạn bè”.  

Advertisement
';
Advertisement