Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 Tộc người cá trung thành không khỏi cảm kích trước những lời nói này của Dương Hạo, làm thuộc hạ cho Dương Hạo có thể giữ được mạng họ đã mãn nguyện lắm rồi, không ngờ rằng Dương Hạo lại tôn trọng bọn họ như vậy, việc này khiến cho đám người Phong Hàm không biết nên nói thế nào mới được.  

 

“Đúng rồi, các ngươi đi theo Cao Minh Thu, các ngươi thấy hắn thế nào?”, Dương Hạo hỏi.  

 

Phong Hàm suy nghĩ một lúc rồi nói với Dương Hạo: “Nói thực lòng, Cao Minh Thu đối xử với bọn ta khá là khách khí so với tộc Lân Giáp khác, có lúc còn ban thưởng xuống, nhưng đương nhiên anh ta không coi bọn ta là bạn bè như chủ nhân. Anh ta vẫn coi bọn ta là thuộc hạ thấp kém, tuy nhiên những tộc Lân Giáp khác luôn coi bọn ta là tầng lớp tận đáy xã hội, giống như bọn ta là người hầu của họ vậy, còn anh ta thì tốt hơn một chút”.  

 

Dương Hạo thầm nghĩ trong lòng, dù sao tương lai Cao Minh Thu cũng là Quân Vương của tộc Lân Giáp. Hắn có được phong thái và đức độ như vậy đã là tốt lắm rồi.  

 

Tuy nhiên từ đây có thể thấy rằng địa vị của tộc người cá trong mắt tộc Lân Giáp thực sự rất thấp, nếu không những người ở chỗ Cao Minh Thu đã không như vậy, đây là một thói quen.  

 

Lý do tại sao Dương Hạo lại coi trọng những người tộc Lân Giáp này như vậy là bởi vì khi thăm dò bọn họ, y nhận ra mặc dù vẻ ngoài xấu xí nhưng nội tâm lương thiện. Mặc dù luôn nói là không nên nhìn người khác qua vẻ bề ngoài nhưng thực chất có rất ít người làm được như vậy. Thường thì khi nhìn vẻ ngoài xấu xí của tộc người cá thì người ta vô hình đã nảy sinh sự ghét bỏ từ sâu trong tim.  

 

Tuy nhiên Dương Hạo thì lại khác, mặt xấu không phải là xấu, tâm xấu mới là xấu thực sự. Những người này có thể hi sinh tính mạng vì đồng loại của mình, người như vậy còn không đáng được tôn trọng thì như thế nào mới đáng được tôn trọng đây? Vì vậy từ lúc bắt đầu y đã có hảo cảm với tộc người cá, vẫn luôn chân thành trước sau như một.  

 

Mà những người của tộc người cá này cũng cảm nhận được thiện ý của Dương Hạo, vì vậy rất nhanh đã chấp nhận người chủ nhân này.  

 

“Vậy các ngươi có biết Cao Minh Thu tới đây gặp ai không?”, Dương Hạo tùy ý hỏi một câu, trong lòng y đã biết đáp án, địa vị của tộc người cá thấp kém như vậy, không thể nào biết được những bí mật này.  

 

Quả nhiên không ngoài dự liệu, Phong Hàm lắc đầu xin lỗi nói: “Chủ nhân, bọn ta quả thực có nhìn thấy người trong tộc tới, nhưng không biết lai lịch của họ thế nào. Đây là bí mật mà bọn ta không thể nào biết được”.  

 

“Các ngươi tận mắt nhìn thấy có người trong tộc tới?”, trong lòng Dương Hạo kinh ngạc. Mặc dù Phong Hàm không biết rõ sự tình, nhưng xem ra có thể cho y được một chút tin tức có giá trị.  

 

“Đúng vậy, ba lần”, Phong Hàm nhớ lại: “Đều là một người trẻ tuổi, ngang tầm với chủ nhân”.  

 

Dương Hạo vội hỏi: “Còn đặc điểm gì không?”  

 

Phong Hàm hối lỗi nói: “Bởi vì chuyện này không liên quan gì đến ta, vì vậy không đánh giá kỹ. Tuy nhiên khi hắn tới đều mặc đồ màu xanh lam, tướng mạo rất anh tuấn”.  

Advertisement
';
Advertisement