Lần này mặc dù Cao Minh Thu bại trận dễ nhìn hơn một chút, ít nhất thì không quá bết bát trước mặt Dương Hạo, nhưng sự đả kích tâm lý hình thành thì khá là nghiêm trọng.  

 

Bản thân vẫn còn cơ hội xuất thương, nhưng hắn đã dồn toàn lực rồi, Hỏa Tiêm Thương này đã sử dụng năng lượng lực tâm thần kinh người này.  

 

Hắn bất lực nhìn Dương Hạo trước mặt, trong mắt tràn đầy bi thương, hắn đã thua rồi, trong thế giới Phong Vũ, hắn đã thua một cách công bằng trước cường giả không phải chuyển kiếp, một cường giả trẻ tuổi hơn mình rất nhiều.

 

“Sao thế, vậy mà đã kết thúc rồi à?”, trong mắt Dương Hạo không khỏi lộ ra vẻ giễu cợt: “Lẽ nào tu giả của thế giới Minh Vương chỉ kém cỏi như vậy thôi sao?”  

 

“Câm miệng!”, Cao Minh Thu nghe thấy câu này của Dương Hạo liền tức giận nhảy dựng lên: “Ngươi không phép được xúc phạm thế giới Minh Vương, ta thua ngươi không có nghĩa là toàn bộ thế giới Minh Vương   

 

“Quả nhiên hắn đã thắng rồi, chỉ dựa vào sức lực của bản thân mà đã đánh thắng Cao Minh Thu”, sau khi thấy Cao Minh Thu nhận thua, trong lòng Thu Nhi không khỏi chấn động, thậm chí còn mất mất chuyện bắt Cao Minh Thu thực hiện lời hứa.   

 

Cho dù trông Dương Hạo có vẻ tự tin nhưng Thu Nhi cũng không dám lạc quan quá mức. Bởi vì cô ta biết rằng Cao Minh Thu khi ở thế giới Minh Vương mạnh đến mức nào, Dương Hạo có thể đánh bại hắn, chuyện này nếu như truyền tới thế giới Minh Vương thì sẽ gây chấn động đến mức nào chứ?  

 

Tuy nhiên Thu Nhi nhanh chóng trở nên vui vẻ trở lại, vỗ tay cười nói: “Cao Minh Thu, giờ thì ngươi đã biết tầm nhìn của ta lợi hại thế nào rồi chứ, ngươi đã nhận thua, vậy còn không mau rời khỏi cơ thể này cho bản cô nương. Ta đã chịu đựng đủ việc dùng chung cơ thể với ngươi rồi!”  

 

Vẻ mặt của Cao Minh Thu trở nên gượng gạo, có vẻ hắn đã ngầm chấp nhận điều kiện của Thu Nhi. Nếu như thua trong tay Dương Hạo thì sẽ tình nguyện rời khỏi cơ thể này, nhưng nếu hắn rời đi, điều đó có nghĩa là gì chứ?  

 

Điều đó có nghĩa là tất cả những nỗ lực trước đây của hắn ấy đều vô ích, không phải hắn quan tâm đến vị trí điện hạ của tộc Lân Giáp, trong mắt hắn, một cái vị trí thấp kém này chẳng là cái thá gì cả.  

 

Vấn đề là hắn cần cơ thể này, từng bước trở nên mạnh mẽ hơn, vốn dĩ mọi thứ đang diễn ra rất tốt, bản thân đạt được địa vị trong tộc Lân Giáp, khiến cho tu luyện của hắn cũng dần ổn định hơn.  

 

Hắn vẫn luôn muốn toàn quyền kiểm soát cơ thể này, như vậy hắn không chỉ có thể tu luyện vào ban ngày mà ban đêm cũng có thể tận dụng được, sẽ rút ngắn được rất nhiều thời gian ở đây.  

 

Nhưng bây giờ, Cao Minh Thu đột nhiên phát hiện ra rằng duy trì trạng thái bình thường là tốt nhất. Nếu giờ hắn rút khỏi cơ thể này vậy thì hắn sẽ không còn đường lui.  

Nếu như đang ở trong tộc Lân Giáp hoặc là những nơi nào khác trong thế giới Phong Vũ, ít nhất thì hắn có thể cướp đoạt một cơ thể khác vài chuyển kiếp tái sinh.  

 

Mặc dù đối với hắn như vậy là một tổn thất lớn, nhưng dù sao vẫn còn có thể tái sinh. Nhưng hiện giờ đang ở vùng đất hoang dã, bản thân muốn thoát ra ngoài đã là một chuyện vô cùng khó khăn.  

 

Vốn dĩ đối với vùng đất hoang dã, vào thì khó, ra thì dễ. Nhưng với hắn bây giờ không có cơ thể xác thịt bảo hộ, linh hồn thật sự không thể để bị thương, nếu không thương thế sinh sôi càng lúc càng nghiêm trọng, cuối cùng dẫn đến kết quả đáng tiếc.  

Advertisement
';
Advertisement