“Ha ha, điện hạ Cao, không ngờ ngươi lại là hậu duệ của giao long!” , Tạ Anh Quân vui mừng nói: “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tận hưởng ngươi thật tốt, tuyệt đối sẽ không lãng phí bất cứ chỗ nào trên người ngươi!”  

 

“Có cái rắm!”, Cao Minh Thu không khỏi nổi điên, dù là lúc liên tiếp gặp phải sự cản trở của Dương Hạo thì cũng không khiến hắn tức giận tới vậy, bởi vì hắn đã ở vào vị trí ngang hàng với Dương Hạo, nhưng tên Tạ Anh Quân này có là cái thá gì, chỉ là một kẻ tiểu nhân đầy dã tâm phản bội lại chủng tộc của mình mà thôi, bản thân lại thất bại trong tay kẻ vô liêm sỉ như vậy sao?  

 

Dù là Dương Hạo thì lúc giao đấu với cũng không cho Cao Minh Thu cảm giác bị sỉ nhục tới vậy! Dương Hạo chưa từng tiếp xúc với bất cứ cơ quan nào trên người Cao Minh Thu, đương nhiên Dương Hạo không biết Cao Minh Thu là giao long, thế nhưng Cao Minh Thu lại tin rằng dù Dương Hạo biết thì cũng sẽ không tỏ ra bỉ ổi như vậy!  

 

Mặc dù gặp phải vô số lần trở ngại trong tay Dương Hạo, thế nhưng điều này lại khiến cho Cao Minh Thu hiểu Dương Hạo là loại người như thế nào, chỉ cần ngươi không xâm phạm tới giới hạn của hắn thì dù có là đối thủ hắn cũng sẽ cực kỳ tôn trọng ngươi!  

 

“Ha ha Cao Minh Thu, tay ta cũng chưa từng giết con giao long nào, để cho ngươi chiếm vị trí đầu tiên nhé?”, mặc dù bây giờ Tạ Anh Quân vì quá phấn khích khiến cho giọng nói kích động tới run rẩy, thế nhưng hắn lại không mất đi sự bình tĩnh, ngược lại hắn còn cố ý khích tướng Cao Minh Thu, hy vọng Cao Minh Thu có thể không chịu nổi sự sỉ nhục mà ra tay trước, như vậy có thể khiến cho Cao Minh Thu lộ ra càng nhiều sơ hở, mang tới cơ hội cho hắn.  

 

Mặc dù thường ngày Cao Minh Thu là một người hết sức bình tĩnh, thế nhưng giọng điệu của Tạ Anh Quân lại khiến cho Cao Minh Thu không kiềm chế được sự phẫn nộ trong lòng, Cao Minh Thu là cường giả chuyển thế của thế giới Minh Vương, lại sở hữu cơ thể giao long quý giá, vậy mà hôm nay lại phải chịu đựng sự sỉ nhục như vậy, trong miệng Tạ Anh Quân, Cao Minh Thu giống như một miếng thịt đặt trên thớt để mặc cho người ta cắt xẻ, Cao Minh Thu sao có thể kiềm chế cảm xúc được đây?  

 

Đôi mắt màu xanh da trời của Cao Minh Thu biến thành sắc đỏ như máu, ánh mắt phẫn nộ nhìn Tạ Anh Quân chăm chăm, mà Tạ Anh Quân lại chẳng hề bận tâm, dường như căn bản chưa từng coi Cao Minh Thu ra gì.  

 

“Sao thế, muốn cắn ta à? Không tiến lên luôn đi còn đợi gì nữa?”, Tạ Anh Quân châm chọc, không chút kiêng nể gì nói: “Đều nói lá gan của giao long là lớn nhất, sao ta thấy lá gan của ngươi còn chẳng lớn hơn của loài chuột bao nhiêu vậy…”  

 

Một tiếng gầm lớn vang lên, cơ thể của Cao Minh Thu xé toang khoảng không, hắn biết rõ Tạ Anh Quân rất có khả năng đang cố ý chọc giận mình, thế nhưng có làm sao, có con giao long nào có thể chịu đựng được sự sỉ nhục như thế?  

Linh Xà Kiếm và cơ thể của Cao Minh Thu lại hoà vào với nhau, bên trong vương trướng tối đen như màn đêm, chỉ còn lại âm thanh xé toang khoảng không “xoạt xoạt” phát ra từ Linh Xà Kiếm, đây là do Cao Minh Thu sử dụng lực Tiên Thiên cất giấu bên trong sừng của giao long để khiến cho không gian trở nên tối thui, tiếp đó dùng Linh Xà Kiếm công kích, không chút sẩy tay.  

 

Đòn này quả thực vượt ngoài dự liệu của Tạ Anh Quân, hắn đang đợi một đòn đầy phẫn nộ của Cao Minh Thu, Tạ Anh Quân tin rằng phẫn nộ sẽ khiến cho Cao Minh Thu mất đi lí trí, lộ ra sơ hở mà mình có thể lợi dụng để một đòn đoạt mạng!  

 

Chỉ là chiêu này của Cao Minh Thu lại nằm ngoài dự đoán của hắn, vương trướng này vốn dĩ là nơi Cao Minh Thu đã dùng một ít năng lượng mà bản thân đem tới để tiến hành thay đổi không gian, do Cao Minh Thu tự mình kiểm soát, bây giờ đột nhiên trở nên tối mịt, không cần nói Tạ Anh Quân không có năng lực phá giải trong chốc lát, dù sư phụ của hắn ở đây thì cũng đừng mơ phá được không gian Hắc Ám này chỉ trong phút chốc.  

Advertisement
';
Advertisement