Mê Tình Loạn Ý (full 611 chap) - Huỳnh Bảo Nhi - Trần Thanh Vũ

Chương 117

Tôi liếc nhìn Phan Huỳnh Đức đang đứng quay lưng về phía mình một cái rồi lập tức cúi đầu xuống nhìn thân thể của mình. Thấy quần áo trên người vẫn đang mặc đầy đủ, hơn nữa trên cơ thể cũng không có cảm giác kì lạ nào, tôi thở phào một hơi.

Tối hôm qua Phan Huỳnh Đức không hề chạm vào tôi? Người đàn ông này… đúng thật là tâm tình bất định, thần bí khó lường. Tôi nhìm Phan Huỳnh Đức, cảm thấy hơi ngờ vực. “Trần Thanh Vũ đã tỉnh lại rồi, đợi anh ta đỡ hơn một chút thì hai người có thể rời khỏi đây.” Phan Huỳnh Đức vứt lại câu nói này rồi rời đi. Tôi nhìn bóng lưng của Phan Huỳnh Đức, đầu óc đầy mơ hồ. Rốt cuộc là Phan Huỳnh Đức có ý gì đây? Tôi bò xuống khỏi giường, vò vò đầu tóc rối bời của mình. Sau khi hoảng loạn bước xuống giường thì tôi lập tức chạy đến phòng của Trần Thanh Vũ.

Trần Thanh Vũ mở to đôi mắt yên tĩnh nhìn về phía cửa, sau khi nhìn thấy tôi thì đôi mắt phượng ấy mang theo chút hớn hở. “Huỳnh Bảo Nhi.. em đã đi đâu vậy?” Trần Thanh Vũ cố giãy giụa để ngồi dậy, tôi lập tức bước lên bắt lấy tay của Trần Thanh Vũ. “Anh làm gì đấy?” “Anh ta có làm hại đến em không?” Trần Thanh Vũ nắm lấy tay gương mặt anh tuấn trắng bệch lên vẻ căm phẫn. tôi,

Nghe thấy giọng nói khản đặc của Trần Thanh Vũ, tôi không khỏi ngẩn người. Trần Thanh Vũ có biết là Phan Huỳnh Đức đã cứu cả hai chúng tôi hay không? “Hừ, anh tưởng rằng tôi sẽ làm gì Huỳnh Bảo Nhi?” Một thanh âm lười nhác vang lên từ phía cửa.

Tôi quay đầu thì thấy Phan Huỳnh Đức đang mặc một bộ đồ màu đen, anh ta bày ra tư thế tao nhã phóng túng nhìn tôi và Trần

Thanh Vũ. Tôi không nhìn rõ chính xác biểu cảm ẩn giấu phía sau chiếc mặt nạ kia nhưng mà vẻ ngả ngớn và phóng túng ào ạt trong đôi mắt đen nhánh ấy thì tôi lại nhìn thấy vô cùng rõ ràng. “Phan Huỳnh Đức, anh nên biết là nếu như anh dám đụng vào một sợi tóc của Huỳnh Bảo Nhi, thì tôi sẽ lấy mạng của anh.” Trần Thanh Vũ lạnh mặt, ánh mắt hung tàn nhìn về phía Phan Huỳnh Đức nói.

Phan Huỳnh Đức nghe thế thì khẽ cười một tiếng, tiếng cười âm trầm xảo quyệt khiến cho cơ thể tôi căng cứng một cách khó hiểu. “Anh tưởng rằng dựa vào cơ thể yếu ớt hiện tại của anh thì anh xứng đáng làm đối thủ của tôi hay sao?” Phan Huỳnh Đức bước đến gần Trần Thanh Vũ, cúi đầu nhìn Trần Thanh Vũ và nói.

Trần Thanh Vũ bị lời nói của Phan Huỳnh Đức làm cho tức tối đến nỗi sầm mặt xuống. Anh dùng sức nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt tái nhợt liếc nhìn Phan Huỳnh Đức giống như muốn ăn tươi nuốt sống Phan Huỳnh Đức vậy.

Phan Huỳnh Đức cũng chẳng hề sợ hãi nhìn vào Trần Thanh Vũ, giễu cợt nhìn chằm chằm Trần Thanh Vũ một hồi lâu mới xoay đầu nhìn về phía tôi: “Huỳnh Bảo Nhi, đừng quên chính em đã hứa điều gì. Tôi sẽ đến để đòi thù lao của tôi đấy”

Nói xong những lời này, Phan Huỳnh Đức rồi cất bước rời đi.

Tâm trạng của Trần Thanh Vũ bị kích động, gầm giọng về phía bóng lưng của Phan Huỳnh Đức: “Phan Huỳnh Đức, con mẹ nó, nếu anh dám đụng vào một sợi tóc nào của Huỳnh Bảo Nhi thì tôi sẽ khiến anh phải hối hận.” “Được rồi, anh vừa vừa phải phải thôi.” Tôi sầm mặt xuống nhìn Trần Thanh Vũ kích động đến mức khiến cho vết thương rách ra như vậy thì không kìm được nhíu mày nói. “Lời nói lúc nãy của anh ta là có ý gì?” Trần Thanh Vũ hít thở sâu một hơi rồi ra sức nắm lấy cổ tay tôi, ánh mắt lạnh giá bức người nhìn tôi hỏi.

Tôi nhìn Trần Thanh Vũ một cái, bình thản nói: “Trần Thanh Vũ, đây là chuyện giữa tôi và Phan Huỳnh Đức, không cần anh phải bận tâm. Anh chỉ cần dưỡng thương cho khỏe là được rồi.”

Tôi đẩy tay của Trần Thanh Vũ ra, đứng dậy định rời đi thì lại bị Trần Thanh Vũ kéo vào trong ngực anh. Cả người tôi đụng phải lồng ngực của Trần Thanh Vũ, vòng eo bị Trần Thanh Vũ giữ chặt lại.

Lúc tôi muốn vùng vẫy thoát ra thì Trần Thanh Vũ vùi mặt vào trong cổ tôi, thanh âm khản đặc nói: “Huỳnh Bảo Nhi, đừng đi mà.” “Buông tay ra.” Tôi bị giọng nói mang theo chút yếu ớt, thậm chí là cô độc của Trần Thanh Vũ làm cho sợ hãi. Tôi cắn chặt môi, cố gắng khống chế cảm xúc của chính mình. “Lời nói của anh ta có ý gì? Em đã hứa điều gì với Phan Huỳnh Đức? Trả lời tôi đi.” “Tôi đã nói rồi, đây là chuyện riêng của tôi, chỉ cần anh dưỡng thương cho khỏe là được.” “Huỳnh Bảo Nhi.” Trần Thanh Vũ gào thét lên với tôi, trên gương mặt tuấn mỹ tràn ngập sự phẫn nộ liếc mắt nhìn tôi. “Lần này anh đã cứu tôi, mà tôi… cũng đã cứu anh, chúng ta không ai nợ ai.” Tôi nhìn Trần Thanh Vũ, lạnh nhạt nói. “Em nói không ai nợ ai? Em tưởng rằng giữa hai chúng ta đã có thể hoàn toàn cắt đứt hay sao?” Trần Thanh Vũ níu lấy tay tôi, rõ ràng Trần Thanh Vũ đã bị thương nghiêm trọng đến mức này rồi nhưng mà sức lực của anh lại lớn đến không tưởng.

Tôi vùng vẫy một hồi lâu cũng chẳng thể gỡ tay của Trần Thanh Vũ ra được.

Ánh mắt thâm trầm của Trần Thanh Vũ nhìn tôi chăm chằm, giọng nói thê lương đến lạ thường: “Huỳnh Bảo Nhi, em nghe rõ cho tôi, giữa chúng ta không thể cắt đứt hoàn toàn được, mãi mãi cũng không thể cắt đứt được.”

Tôi nhìn dáng vẻ của Trần Thanh Vũ, chân mày hơi nhíu lại. Đúng vào lúc tôi và Trần Thanh Vũ đang nhìn nhau thì ngoài cửa truyền đến giọng nói của người giúp việc. “Cô Bảo Nhi, cậu chủ kêu chúng tôi đưa hai người đến bệnh viện”

Phan Huỳnh Đức định sẽ tha cho chúng tôi sao? Không… anh ta sẽ không dễ dàng buông tha cho tôi như vậy đâu.

Tôi sờ bụng rồi đứng dậy nói: “Được, tôi biết rồi.” Đưa Trần Thanh Vũ đến bệnh viện cũng tốt, như vậy sẽ có thể được điều trị tốt hơn.

Sau khi người của Phan Huỳnh Đức đưa tôi và Trần Thanh Vũ ra xe thì một người vệ sĩ bước đến nói với tôi: “Cô Bảo Nhi, cậu chủ chúng tôi nói rằng xin cô Bảo Nhi đừng quên chuyện mà cô đã từng hứa. Sau khi cô sinh con xong, cậu ấy sẽ đến lấy.”

Nghe thấy lời nói của người vệ sĩ, toàn thân tôi chợt căng cứng. Tôi nắm chặt nắm đấm, bình thản nói: “Được, tôi biết rồi.” “Phan Huỳnh Đức muốn em làm cái gì?” Trần Thanh Vũ nheo mắt lại, rõ ràng là yếu ớt đến cực độ, ấy thế mà ánh mắt vẫn sắc bén đến đáng sỢ.

Tôi bực bội nhìn Trần Thanh Vũ một cái, lạnh nhạt nói: “Anh không cần biết, đây là thỏa thuận giữa tôi và Phan Huỳnh Đức.” “Huỳnh Bảo Nhi” Trần Thanh Vũ không khỏi cất cao giọng nói. Nghe thấy giọng nói giận dữ khác thường của anh, tôi bất giác nhíu mày lại rồi lạnh lùng nói: “Trần Thanh Vũ, tôi đã từng nói tôi sẽ không mắc nợ anh điều gì cả.”

Nếu đã từng vứt bỏ, thì hãy vứt bỏ một cách triệt để. Trần Thanh Vũ trầm mặc, đôi mắt phượng đen nhánh gắt gao nhìn chằm chằm vào tôi, cứ mãi nhìn vào tôi như vậy.

Tôi bị ánh mắt thâm sâu này của Trần Thanh Vũ nhìn một lúc lâu. Đúng vào lúc toàn thân tôi đang khó chịu thì Trần Thanh Vũ mới gắng sức nắm lấy tay tôi, lãnh đạm nói: “Huỳnh Bảo Nhi, lần này… tôi sẽ không buông tay nữa đâu.”

Tôi cúi đầu xuống nhìn bàn tay Trần Thanh Vũ đang nắm lấy tay tôi, rồi lại nghe thấy Trần Thanh Vũ nói như thế, tôi không khỏi bật cười. “Trần Thanh Vũ, anh tưởng rằng tôi vẫn còn là Huỳnh Bảo Nhi của ngày trước hay sao?”

Tôi đẩy tay của Trần Thanh Vũ ra, mệt lòng nói. “Tại sao lần nào anh cũng như vậy?” Tôi thật sự rất mệt mỏi, tôi không muốn có bất cứ sự dính líu gì với Trần Thanh Vũ nữa. Nhưng mà Trần Thanh Vũ lại cứ mãi như âm hồn không tan bám chặt lấy tôi.

Có phải là chỉ cần tôi chết đi rồi thì Trần Thanh Vũ mới không quấy rầy tôi nữa không? “Huỳnh Bảo Nhi, tôi thật s…” “Đừng nói anh thật sự yêu tôi, như thế sẽ chỉ khiến tôi cảm thấy anh rất giả tạo mà thôi. Tôi cắt ngang lời nói của Trần Thanh Vũ, lãnh đạm nói.

Trần Thanh Vũ há miệng, ánh mắt dường như có chút lạc lõng và buồn bã nhìn vào tôi.

Tôi ngó lơ ánh mắt lạc lõng của Trần Thanh Vũ, lãnh đạm nói: “Trần Thanh Vũ, đừng có quấy rầy tôi nữa. Anh và Nguyễn Mỹ đã kết hôn, có con rồi thì hãy sống yên ổn cùng với Nguyễn Mỹ đi. Chẳng phải anh vẫn luôn rất thí Nguyễn Mỹ hay sao? Đừng có lãng phí thời gian với tôi, tôi không cảm thấy trên người tôi còn bất cứ thứ gì đáng để anh lợi dụng nữa cả, chẳng lẽ là cái mạng này hay sao? Có phải là anh muốn cái mạng này của tôi hay không?” “Không phải… như vậy đâu… Tôi… làm như vậy… đều là vì em cả… Huỳnh Bảo Nhi” Vì tôi? Kết hôn cùng với Nguyễn Mỹ là vì tôi? Sinh con cùng với

Nguyễn Mỹ cũng là vì tôi?

Tôi giễu cợt nhìn Trần Thanh Vũ, sờ vào bụng mình rồi lạnh lùng nói: “Trần Thanh Vũ, anh như vậy sẽ chỉ khiến tôi càng ngày càng khinh thường anh hơn mà thôi. Tôi đã là vợ của Lê Minh Quang rồi, trong bụng tôi đang mang thai con của Lê Minh Quang. Giữa anh và tôi, ngoại trừ thù hận ra thì chẳng còn một chút tình cảm nào nữa.”

Thân thể của Trần Thanh Vũ căng cứng. Sắc mặt của anh trở nên trắng bệch như trong suốt. Anh ngơ ngác nhìn tôi, nhìn tôi rất rất lâu mà chẳng hề nói một câu nào. Tôi nghĩ… quả thật anh chẳng còn lời nào để nói với tôi nữa rồi, bởi vì tôi sẽ không dính bẫy nữa.

Sau khi thuộc hạ của Phan Huỳnh Đức đưa Trần Thanh Vũ đến bệnh viện, bác sĩ làm kiểm tra một lượt cho Trần Thanh Vũ và nói rằng Trần Thanh Vũ chỉ bị vết thương ngoài da, tiếp theo đó chỉ cần nghỉ ngơi cho khỏe là được.

Sau đó Trần Thanh Vũ lập tức được đưa đến phòng bệnh. Tôi thấy Trần Danh cũng đã đến nên để Trần Danh ở lại chăm sóc cho

Trần Thanh Vũ rồi tôi ra về. Tôi đã gọi điện cho Lê Minh Quang, một lát nữa Lê Minh Quang sẽ đến đón tôi. “Huỳnh Bảo Nhi.” Tôi vừa mới bước ra khỏi phòng bệnh của

Trần Thanh Vũ, lúc chuẩn bị bước vào thang máy thì phía sau lưng truyền đến một giọng nói yếu ớt mệt nhọc.

Tôi quay đầu thì nhìn thấy Trần Thanh Vũ đang đứng ngay phía sau lưng tôi, trên mặt mang theo vẻ bi thương.

Tôi nhìn bộ quần áo bị máu tươi nhuộm đỏ trên người của Trần Thanh Vũ, không khỏi cau mày nói: “Trần Thanh Vũ, anh điên rồi à? Chẳng phải bác sĩ kêu anh phải nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi sao?” “Huỳnh Bảo Nhi… đừng đi, cầu xin em đừng đi.”

Trần Thanh Vũ bước từng bước về phía tôi, tôi có thể ngửi rõ thấy mùi tanh của máu trên người Trần Thanh Vũ. Tôi nắm chặt nắm tay, lạnh nhạt nhìn Trần Thanh Vũ đang đi về phía tôi.

Đôi tay run rẩy của anh nâng khuôn mặt tôi lên, nhìn tôi khẩn cầu nói: “Huỳnh Bảo Nhi, một lần cuối cùng, em tin tôi một lần cuối cùng có được không?” “Trần Thanh Vũ, tôi đã quá mệt mỏi rồi.” Tôi nhìn Trần Thanh Vũ, cười khổ nói.

Hết lần này đến lần khác kêu tôi tin tưởng nhưng lại hết lần này đến lần khác khiến tôi thất vọng, tôi thật sự… đã quá mệt mỏi rồi. “Một lần cuối cùng, Huỳnh Bảo Nhi, em tin tôi một lần cuối cùng có được không?” Trần Thanh Vũ run rẩy ngón tay, giọng nói có chút bi thương. “Tôi không tin anh, cũng không muốn tin anh thêm nữa.” Tôi đẩy tay của Trần Thanh Vũ ra, lạnh lùng xoay người. “Huỳnh Bảo Nhi, đừng đi. Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, cầu xin em Huỳnh Bảo Nhi, xin em đấy..”

Trần Th Vũ ôm chặt lấy eo tôi, gầm nhẹ nói với tôi. Tôi bị Trần Thanh Vũ ôm chặt đến mức tôi có thể ngửi thấy mùi máu tanh trên người của Trần Thanh Vũ, tôi trầm mặc xuống. Đúng vào lúc tôi muốn gắng sức vùng vẫy thoát khỏi cái ôm của Trần Thanh Vũ, không ngờ… lúc này đám người Nguyễn Mỹ đi tới. “Thanh Vũ, con đang làm gì thế? Trên người con còn có vết thương đấy.” “Huỳnh Bảo Nhi, sao cô vẫn còn ở đây? Cái thứ sao chổi này, lại là cô làm hại Thanh Vũ bị thương. Trường An vô cùng phẫn nộ liếc nhìn tôi, bà ta nắm lấy tay tôi định kéo tôi qua một bên nhưng mà Trần Thanh Vũ ôm tôi rất chặt, Trương An không cách nào kéo tôi qua được. “Thanh Vũ, anh đang làm gì vậy? Em mới là vợ của anh mà” Nguyễn Mỹ đứng một bên, sau khi tức giận liếc nhìn tôi xong thì đưa ánh mắt về phía Trần Thanh Vũ, muốn kêu Trần Thanh Vũ buông tôi ra.

Tôi thờ ơ nhìn Nguyễn Mỹ, nắm thật chặt nắm đấm. Nguyễn Mỹ cấu kết với đám người Huỳnh Sang muốn lấy mạng tôi, chuyện này tôi cũng sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế này đâu. Bây giờ nhìn thấy Nguyễn Mỹ, quả thật tôi không có cách nào kiềm chế được cơn tức giận trong lòng.

Advertisement
';
Advertisement