Mê Tình Loạn Ý (full 611 chap) - Huỳnh Bảo Nhi - Trần Thanh Vũ

Chương 125

Nguyễn Mỹ trợn trắng mắt, có vẻ là bị tôi làm cho tức sôi máu rồi. Tôi thấy dáng vẻ lúc này của Nguyễn Mỹ thì ngồi xổm xuống trước mặt cô ta, nâng tay lên lạnh lùng mà tát cho cô ta mấy cái. Nguyễn Mỹ bị tôi đánh cho hít vào từng ngụm khí lạnh, cô ta che mặt dữ tợn mà nhìn tôi. “Đây chỉ là chút lễ mọn tôi gửi cô thôi, cô hãy nhớ rõ cho tôi, người đang làm thì trời đang nhìn. Tất cả những việc cô đã làm, sớm muộn gì cũng có ngày cô gặp quả báo đấy.” “Thanh Vũ, anh cứ mặc kệ mà ngồi nhìn Huỳnh Bảo Nhi bắt nạt em như thế à?” Nguyễn Mỹ quay lại nhìn Trần Thanh Vũ, cả khuôn mặt như chìm trong lửa giận.

Tôi thấy Nguyễn Mỹ tội nghiệp khóc lóc kể lể với Trần Thanh Vũ thì chỉ cười khẩy, ngẩng đầu nhìn về phía con người từ nãy tới giờ vẫn luôn không nói gì ấy. Tức lúc tôi bắt đầu đánh Nguyễn Mỹ tới giờ, Trần Thanh Vũ vẫn chẳng nói câu nào, anh chỉ im lặng ngồi trên giường nhìn tôi đánh cô ta mà không hề lên tiếng. “Nguyễn Mỹ, đây là những gì em nợ Huỳnh Bảo Nhi.” “Anh nói cái gì? Em nợ cô ta sao? Rõ ràng là cô ta nợ em mà, Trần Thanh Vũ, bây giờ anh lại còn bênh cô ta nữa sao? Anh nói em nghe đi, có phải bây giờ anh đang bênh vực Huỳnh Bảo Nhi đúng không?”

Nguyễn Mỹ như vậy thật sự là xấu xí đến mức không chịu nổi. Nếu đám fan của cô ta biết được thần tượng của mình thực chất là người như thế này thì e là sẽ thất vọng vô cùng mà bỏ đi mất. “Em đi đi, thủ tục ly hôn sẽ được chuẩn bị tốt sớm thôi.” Trần Thanh Vũ nhíu mày, mất hết kiên nhẫn mà liếc nhìn Nguyễn Mỹ một cái, ánh mắt lạnh lùng không còn một chút hơi ấm nào.

Nguyễn Mỹ không thể ngờ rằng Trần Thanh Vũ lại có thể đối xử với mình như vậy, hai mắt cô ta đỏ rực nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Vũ. Sau đó cô ta bật dậy lao về phía anh mà gào thét âm ĩ: “Trần Thanh Vũ, sao anh có thể đối xử với em như vậy? Sao có thể làm vậy với em chứ.” “Cút…”

Trần Thanh Vũ vươn tay đẩy Nguyễn Mỹ ra.

Nguyễn Mỹ ngã rạp xuống đất, cô ta kinh ngạc nhìn Trần Thanh Vũ rồi rống lên: “Trần Thanh Vũ.” “Nguyễn Mỹ, anh đã sai lầm quá lâu rồi, cho dù bây giờ em có tự sát hay làm cái gì đi nữa thì cũng tùy em, anh sẽ không can thiệp nữa đâu.”

Trần Thanh Vũ lạnh mặt nhìn Nguyễn Mỹ, trên gương mặt tuấn mĩ tái nhợt ấy không hề có chút biểu cảm nào. Tôi nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Trần Thanh Vũ rồi lại nhìn khuôn mặt Nguyễn Mỹ trắng bệch không một giọt máu, cười khinh miệt. Cái gọi là tình yêu của Nguyễn Mỹ chỉ được xây dựng nên bởi sự áy náy của Trần Thanh Vũ dành cho cô ta mà thôi. Nếu không phải vì Nguyễn Mỹ đã cứu Trần Thanh Vũ hai lần, thì e là Trần Thanh Vũ sẽ không bao giờ dây dưa với Nguyễn Mỹ như vậy…

Tôi đang nghĩ cái gì vậy? Trần Thanh Vũ và Nguyễn Mỹ chia tay hay tái hợp thì có liên quan gì tới tôi đâu chứ. “Ha ha ha… Tiếng gào thét điên cuồng của Nguyễn Mỹ đánh gãy dòng suy nghĩ của tôi, tôi khẽ nhíu mày nhìn dáng vẻ điên cuồng cười lớn của cô ta mà khó hiểu. “Trần Thanh Vũ, anh nghĩ rằng anh làm vậy là anh có thể quay lại với Huỳnh Bảo Nhi à? Ha ha ha… anh quên rồi phải không, quên là ngày thứ ba sau khi hai người kết hôn đã xảy ra chuyện gì rồi à? Trần Thanh Vũ, nếu cô ta mà biết được thì anh nghĩ cô ta có chịu tha thứ cho anh không?”

Ngày thứ ba sau hôn lễ ư?

Tôi bị những lời nói của Nguyễn Mỹ làm cho sợ hãi, vừa muốn nghe xem cô ta định nói gì thì gương mặt vốn lãnh đạm của Trần Thanh Vũ đã đột nhiên thay đổi. “Im ngay, Nguyễn Mỹ, lúc này anh buông tha cho em hoàn toàn là vì nể tình nghĩa cũ, nếu em còn không biết điều như vậy thì đừng trách anh không khách sáo” Đôi mắt của Trần Thanh Vũ trở nên vô cùng âm hiểm mà nhìn Nguyễn Mỹ.

Nguyễn Mỹ cười một cách ngớ ngẩn, cô ta lảo đảo đứng dậy, ánh mắt hung ác lại cuồn cuộn sự hận thù: “Em sẽ không để yên mọi chuyện như thế này đâu, Thanh Vũ, anh bị Huỳnh Bảo Nhi mê hoặc rồi. Người anh yêu là em, chỉ một mình em mà thôi. Huỳnh Bảo Nhi chính là mụ phù thủy, cô ta đã khiến đầu óc anh mụ mị rồi, chắc chắn em sẽ làm cho anh tỉnh táo lại.”

Nguyễn Mỹ điên thật rồi. Tôi nhìn Nguyễn Mỹ láo đảo lê từng bước rời đi, khẽ vuốt bụng, vẻ mặt mang theo chút đáng thương mà nhìn bóng cô ta dần khuất. Cả phòng bệnh đã trở nên hỗn độn ngổn ngang vì vụ quậy phá của Nguyễn Mỹ. Tôi nhìn đống đồ lộn xộn trên mặt đất rồi gọi Trần Danh vào dọn dẹp qua loa một chút.

Từ lúc đó tới giờ, Trần Thanh Vũ đều không nói lời nào, anh im lặng như thế khiến tôi cũng chẳng biết nói gì. Tôi ngồi xuống số pha, vuốt bụng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mãi một lúc lâu sau mới nghe Trần Thanh Vũ cất tiếng nhàn nhạt nói: “Huỳnh Bảo Nhi, em tin tôi đi. Lần này chắc chắn tôi sẽ ly hôn với Nguyễn Mỹ, ly hôn xong chúng ta có thể ở bên nhau rồi.” Nghe

Trần Thanh Vũ lầm bầm như tự nhủ, tôi không chịu nổi mà nhướn mày: “Trần Thanh Vũ, anh vẫn còn chưa tỉnh sao? Tôi không cần biết anh và Nguyễn Mỹ có quan hệ thế nào, nhưng có điều này tôi phải nhắc cho anh nhớ, tôi và anh chẳng còn liên quan gì tới nhau nữa, một chút cũng không liên quan.” “Huỳnh Bảo Nhi, tôi biết là bây giờ em vẫn chưa tha thứ cho tôi, tôi sẽ chờ em mà” Ánh mắt Trần Thanh Vũ sáng quắc nhìn tôi, nói một cách nhẹ nhàng.

Tôi cũng không muốn nói nhiều với Trần Thanh Vũ nữa, ngáp dài một cái rồi tựa vào lưng ghế sô pha, nói một cách mệt mỏi: “Trần Thanh Vũ, tôi hỏi anh, vừa rồi Nguyễn Mỹ nói vậy là có ý gì? Cái gì mà ba ngày sau hôn lễ? Sau hôn lễ ba ngày đã xảy ra chuyện động trời gì phải không?”

Tôi còn nhớ là sau khi tôi và Trần Thanh Vũ kết hôn, anh vẫn chẳng có chút thái độ tử tế nào với tôi. Tôi cũng chẳng để tâm chuyện này lắm, nhưng ngày thứ ba sau hôn lễ thì sao nhỉ? Tôi không hề có một chút ấn tượng nào, ngày đó đã xảy ra chuyện hệ trọng nào sao? “Không, không có chuyện gì cả, Nguyễn Mỹ bị điên rồi, lời của người phụ nữ đó mà em cũng tin sao?” Trần Thanh Vũ bất mãn nhìn tôi nói. “Có thật là không xảy ra chuyện gì không?” Tôi nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Trần Thanh Vũ không hề giống với phản ứng kịch liệt ban nãy lúc nghe Nguyễn Mỹ nhắc tới ngày thứ ba sau khi kết hôn, trong lòng không khỏi lại nổi lên nghi hoặc. Rốt cục là có phải Trần Thanh Vũ đang giấu tôi chuyện gì không?

Tôi giận tái mặt, nheo mắt lại nhìn thẳng vào Trần Thanh Vũ. Dường như Trần Thanh Vũ bị ánh nhìn của tôi khiến cho hơi bồn chồn nên anh vội vàng nhắm mắt lại, không nhìn tôi nữa. Dáng vẻ Trần Thanh Vũ như vậy càng khiến cho tôi thêm tò mò.

Ngày thứ ba sau khi kết hôn, ngày thứ ba sau khi kết hôn, khi ấy rốt cuộc… đã xảy ra chuyện gì. Tôi khép mắt lại, muốn nghĩ cho thật rõ ngày hôm đó đã có chuyện gì xảy ra nhưng không tài nào nghĩ ra được. Thôi quên đi, có lẽ đó chỉ là mấy lời nói điên loạn của Nguyễn Mỹ thôi thì sao?

Đang lúc mơ màng, tôi cảm giác như có người đi tới bên cạnh giường của tôi, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi, giọng nói mơ hồ văng vẳng gọi tên tôi. “Huỳnh Bảo Nhi, nếu như em biết được thì sẽ thật sự không tha thứ cho anh phải không? Xin lỗi em, anh không cố ý làm như vậy.” “Anh… chỉ muốn… chỉ muốn… trả ơn mà thôi… Anh… không cố ý… xin lỗi em..”

Xin lỗi cái gì cơ? Trả ơn cái gì vậy?

Ý là Trần Thanh Vũ nợ ân tình Nguyễn Mỹ sao?

Tôi cố gắng nâng mí mắt lên nhưng không nổi, tựa như có tảng đá nặng cả ngàn cân đang đè lên mí mắt. Cho dù tôi có cố gắng mở mắt đến nhường nào thì cũng không thể làm gì được.

Mấy ngày Trần Thanh Vũ nằm viện, tôi bị ép phải ở lại phòng bệnh cùng anh. Tên khốn này không biết có phải là anh cố tình hay không mà chỉ cần tôi rời khỏi đó là anh sẽ kháng cự lại liệu trình của bác sĩ khiến tôi không thể đi đầu được, chỉ suốt ngày ru rú trông bệnh viện cùng Trần Thanh Vũ.

Đã vài ngày rồi Lê Minh Quang không gọi điện thoại cho tôi, tôi thật sự rất lo anh sẽ hiểu lầm chuyện tôi và Trần Thanh Vũ. Đến trưa, nhìn thấy Trần Thanh Vũ đang ngủ, tôi vội rút điện thoại ra lén gọi cho Lê Minh Quang.

Đừng hỏi tôi tại sao phải lén lút như vậy, bởi vì cái tên Trần

Thanh Vũ mặt dày không biết xấu hổ là gì kia cứ mỗi khi thấy tôi gọi điện cho Lê Minh Quang là y như rằng anh sẽ ở bên cạnh làm loạn hết cả lên. “Bảo Nhi, là em phải không?” Điện thoại vừa nối máy, tôi đã nghe được giọng nói dịu dàng như nước của Lê Minh Quang.

Đàn ông đáng nhẽ phải giống Lê Minh Quang vậy chứ, phải biết dịu dàng săn sóc, chứ ai mà như tên Trần Thanh Vũ kia. Ngày nào cũng như con rồng phun lửa ấy, đáng ghét không chịu nổi.

Tôi bĩu môi, nắm điện thoại trong tay rồi nhẹ giọng nói với Lê Minh Quang: “Minh Quang, dạo này anh thế nào, công việc có bận lắm không?” “Không đâu, em vẫn ở bệnh viện à?” Giọng nói dịu dàng của Lê Minh Quang thật sự vô cùng quyến rũ.

Tôi xoa bụng, mếu máo nói: “Cái tên khốn Trần Thanh Vũ kia chắc cũng sắp khỏi bệnh rồi, ngày mai em sẽ nói chuyện với anh ta, em sẽ…” “Em sẽ làm sao?” Một thanh âm lạnh lẽo chợt vang lên sau lưng làm tôi sợ giật bắn mình, mồ hôi lạnh túa ra từng dòng.

Tôi quay lại thì thấy Trần Thanh Vũ đã đứng sau lưng tôi từ lúc nào. Nhìn vào đôi mắt đen thăm thẳm lạnh thấu xương của anh. Tôi cảm thấy mồ hôi lạnh sau lưng đã thấm đẫm hết cả. Bảo sao tôi cứ thấy sau lưng lạnh lẽo, hóa ra là do Trần Thanh Vũ tỉnh lại rồi à? Tôi không biết Trần Thanh Vũ đã tỉnh từ khi nào, hay nói cách khác là anh đã nghe được tôi nói chuyện cùng Lê Minh Quang bao lâu rồi. “Sao anh cứ như ma vậy, tính hù chết người ta à?” Tôi xoa ngực, không chịu nổi mà liếc xéo Trần Thanh Vũ. “Vừa rồi em tính nói gì? Còn nữa, em đang gọi điện cho ai đấy?” Đôi mắt của Trần Thanh Vũ sáng rực như đèn pha, anh nhìn tôi lạnh lùng nói.

Tôi bị ánh mắt của Trần Thanh Vũ dọa sợ, không nhịn được mà nhíu mày: “Tôi gọi điện với chồng yêu của tôi thì sao, chuyện này cũng phải báo cáo với anh à?” “Huỳnh Bảo Nhi, em muốn nếm thử hậu quả của việc chọc giận tôi không?”

Trần Thanh Vũ nheo mắt lại, đẩy tôi vào tường, mùi thảo dược vẫn thoang thoảng trên người anh quanh quẩn bên mũi tôi.

Tôi nghe Trần Thanh Vũ nói vậy thì cau mày rồi hừ lạnh một cái: “Trần Thanh Vũ, tôi ở lại đây với anh đều là do anh mặt dày mà cầu xin tôi. Nếu không phải anh không biết xấu hổ mà van xin tôi thì anh nghĩ rằng tôi sẽ thèm để ý tới anh à?” “Huỳnh Bảo Nhi” Mặt Trần Thanh Vũ tối sầm xuống, tôi bị ánh mắt sắc bén của anh làm cho sợ hãi, nhưng tôi vẫn ương ngạnh mà hừ lạnh với anh: “Nói to như thế làm gì, muốn đọ xem ai to mồm hơn à?” “Em..” Dường như Trần Thanh Vũ bị câu nói của tôi làm cho tức điên rồi, chỉ tay vào mặt tôi, ánh mắt trở nên hung ác.

Tôi lườm Trần Thanh Vũ một cái rồi cau mũi làm mặt quỷ: “Trần Thanh Vũ, vết thương của anh cũng ổn rồi nhỉ, tôi sẽ không ở đây thêm nữa đâu, anh tự giải quyết cho tốt đi nhé. Còn về chuyện của chúng ta, anh đã cứu mạng tôi một lần, tôi cũng cứu anh một lần, chúng ta không ai nợ ai cả.” “Không ai nợ ai sao?” Trần Thanh Vũ nhìn tôi mà nhếch đôi môi lạnh lẽo của anh lên, anh nhìn chằm chằm tôi mà cười đến vô cùng quái dị.

Tôi bị biểu cảm kì dị của Trần Thanh Vũ dọa sợ, nhịn không được nuốt nước bọt một cái. “Anh làm gì vậy… bày cái mặt quái đản ấy với tôi làm gì…” Ngay lúc tôi đang tính lùi về phía sau thì Trần Thanh Vũ bất ngờ ôm chầm lấy tôi, đôi mắt hung ác của anh cứ thế ghim chặt vào mắt tôi, lạnh lùng cười nhạo: “Huỳnh Bảo Nhi, em muốn trốn khỏi tôi sao, đúng là vọng tưởng hão huyền. Tôi nói cho em biết, em là của tôi, chỉ của một mình tôi.” “Anh..” Tôi nhìn Trần Thanh Vũ điên cuồng như vậy thì sợ hãi vô cùng, anh giơ tay đánh mạnh vào gáy của tôi, toàn thân tôi chợt mềm nhũn rồi mất đi ý thức.

Advertisement
';
Advertisement