Mê Tình Loạn Ý (full 611 chap) - Huỳnh Bảo Nhi - Trần Thanh Vũ

Chương 149

“Trương An.” Nhìn thấy Trương An té trên mặt đất, cơ thể không ngừng run rẩy, tôi sốt ruột muốn đỡ bà lên nhưng cơn đau đớn ở bụng khiến tôi không thể xoay người được, tôi chỉ có thể chống eo, lo lắng gọi tên Trương An.

“Muốn chạy à.” Gã đàn ông muốn giết chết Trương An lạnh lùng liếc nhìn tôi, sau đó gã ném con dao nhỏ đến trước mặt tôi rồi dẫn người của mình rời đi.

Tôi không rảnh mà quan tâm mấy người kia muốn làm gì, tôi khó khăn ngồi xuống, cầm đôi bàn tay run rẩy của Trương An không ngừng gọi tên bà.

“Trương An… bà tỉnh dậy đi, Trương An…”

“Huỳnh Bảo Nhi.” Trương An mở to mắt gọi tên tôi.

Tôi gật gật đầu, lập tức trả lời: “Tôi ở đây… bà muốn nói cái gì?”

“Đi… nhanh lên. đi mau..”

“Tôi muốn dẫn bà đi, chúng ta cùng nhau rời khỏi đây.” Tôi lắc đầu cố gắng kéo Trương An dậy, thế nhưng tôi lại không có một chút sức lực nào, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, cả người chợt ngã xuống mặt đất.

“Đứa bé..” Vào lúc sắp bất tỉnh, ý niệm duy nhất trong đầu tôi là… đứa bé không thể có chuyện gì được.

“Tít tít tít.”

Lúc tôi tỉnh lại chợt nghe thấy tiếng tít tít ồn ào vang lên. Tôi chậm rãi mở mắt ra, ánh sáng chói chang chiếu vào khiến tôi không thể không nheo mắt lại, sau hồi lâu tôi dần dần thích nghi được.

“Bảo Nhi, rốt cuộc cậu cũng tỉnh rồi, thật tốt quá.”

Tôi nghe thấy một giọng nói tràn đầy vui sướng, là Diệu Hoa ư? Tôi nháy mắt một cái, muốn đứng dậy thì lại bị Diệu Hoa dùng tay đè xuống. Diệu Hoa nắm lấy tay tôi, nhỏ giọng nói: “Cậu khoan hãy đứng dậy, bác sĩ nói cậu bị động thai, xém chút nữa là đứa bé xảy ra chuyện rồi.”

“Đứa bé… không sao chứ?” Tôi nghe xong theo phản xạ mà ôm lấy bụng mình.

“Yên tâm, bây giờ đứa bé đã ổn rồi.” Diệu Hoa thấy tôi như thế thì nói.

Nghe Diệu Hoa nói đứa bé không sao, tôi không khỏi thở phào một hơi.

“Còn Trương An?” Đột nhiên cảnh tượng toàn thân máu me của Trương An hiện ra trong đầu tôi, tôi hơi sợ hãi mở to mắt, dùng sức nắm chặt tay Diệu Hoa.

“Bà ấy… đã chết rồi.” Giọng Diệu Hoa thoáng trầm xuống, vẻ mặt vô cùng phức tạp nhìn tôi.

“Cậu… nói cái gì? Trương An… chết rồi sao?” Tôi bị những lời mà Diệu Hoa nói dọa sợ, cả người cứng ngắt lại.

công an tới thì Trương An đã chết, hơn Nói nửa chừng đột nhiên Diệu Hoa dừng lại một chút, ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn tôi.

Thấy Diệu Hoa nhìn mình như thế trong lòng tôi chợt chùng xuống. Tất cả đều là âm mưu, bọn họ cố ý bày ván cờ chờ tôi nhảy vào.

“Cô Huỳnh Bảo Nhi, chúng tôi là công an thủ đô, về vụ án Trương An bị sát hại, mong cô phối hợp điều tra với chúng tôi.” Ngay lúc cơ thể tôi lạnh toát thì ngoài cửa vang lên tiếng nói của công an.

Sắc mặt tôi bỗng tái nhợt khi nghe những lời công an nói. Tôi dùng sức siết chặt tay, nhìn hai công an đang đi đến trước mặt mình.

“Anh công an, có thể đợi thân thể cậu ấy khá hơn một chút rồi hẵng điều tra không, dù sao cậu ấy cũng là phụ nữ có thai.”

“Rất xin lỗi, đây là qui trình phá án của chúng tôi, mong cô đừng khiến chúng tôi khó xử.” Một công an nhìn Diệu Hoa nói.

Diệu Hoa sốt ruột muốn nói thêm gì đó thì bị tôi cản lại.

“Hoa, mình không sao đâu.” Tôi liếc nhìn Diệu Hoa, bình tĩnh lắc đầu.

Diệu Hoa thấy tôi bình thản nói những lời đó thì hỏi: Nhi, cậu thật sự không sao

“Không phải chỉ hỏi vài vấn đề thôi u? Mình có thể chịu đựng được.” Tôi xốc chăn trên người, miễn cưỡng đứng dậy từ trên giường nói.

Công an không đeo còng tay cho tôi, dù sao bây giờ tôi cũng chỉ là nghi phạm mà thôi. Tôi ngồi lên xe, dưới ánh mắt của mọi người mà đi đến đồn công an.

Thật không ngờ, tôi còn chưa cứu Trần Thanh Vũ ra khỏi nhà giam thì bản thân mình cũng bị bắt vào đó luôn.

Chuyện này thật sự không lường trước được.

Bọn họ muốn tôi khuất phục, đúng thật là mơ tưởng.

Sau đó tôi được đưa đến phòng thẩm vấn, những người kia hỏi rất nhiều vấn đề, tại sao lại đến nhà kho ở đường Nguyễn Chí Thanh, tại sao lại giết Trương An.

Tôi kiên quyết phủ nhận chuyện mình giết Trương An, ngay cả tôi cũng suýt chút nữa chết cháy cơ mà.

Những kẻ kia đoán chừng là định thiêu chết tôi, sau đó nhìn thấy tôi và Trương An thoát ra ngoài nên đã nghĩ ra biện pháp này để diệt trừ tôi. Đúng là lòng dạ độc ác vô cùng!

“Chúng tôi phát hiện con dao nhỏ tại hiện trường có dấu vân tay của cô, trên người Trương An cũng có. Căn cứ theo những gì chúng tôi điều tra thì mối quan hệ giữa cô và nạn nhân rất không tốt, không thể loại trừ trường hợp là cô sát hại bà ấy để trả thù.”

“Ngoài vân tay của tôi thì các anh không tìm thấy vân tay của người khác Tôi buộc mình phải tỉnh táo lại để trả lời công an. Nếu bây giờ tôi không bình tĩnh thì rất có thể tôi sẽ bị buộc tội giết người.

“Cô nghĩ còn vân tay của người nào nữa? Trên đó ngoài vân tay của cô ra thì chúng tôi không tìm thấy bất kỳ dấu vân tay nào Giọng nói của công an thẩm vấn tôi đột nhiên sắc bén hẳn lên.

Tôi nghe vậy thì cười lạnh nói: có vân tay của người khác thì mặc định là do tôi giết à? Lúc ấy tôi hôn mê, có khả năng là kẻ khác đè vân tay tôi lên đó thì sao?”

Những công an kia dường như không ngờ tôi sẽ nói những lời này, họ chỉ nhìn tôi chằm chằm, không nói gì.

Tôi suy nghĩ một lát, thản nhiên nói: “Những chuyện tôi muốn nói thì đã nói

Bọn họ hỏi không ra kết quả gì nên tạm thời bắt giữ tôi lại. Tôi trên giường gỗ lạnh lẽo phân tích lại mọi thứ một lần nữa. Thế nhưng dù có nghĩ như thế nào thì cũng không tìm thấy được bất kỳ tin tức có giá trị nào.

Hôm sau, tôi vừa tỉnh dậy thì thấy bọn họ đi đến phòng giam của tôi, mở cửa, lạnh lùng nói: “Cô có thể ra ngoài.”

Tôi nghe người cai quản phòng giam nói thì hơi kinh ngạc nhìn anh ta. Không ngờ bọn họ lại thả tôi đi như vậy?

Tôi cũng không nói gì, đi theo người đó rời khỏi phòng giam, sau đó nhìn thấy Lê Minh Quang đang đứng trước cửa đồn công an.

Tôi kinh ngạc khi thấy Lê Minh Quang, nhưng anh ta chỉ ôn hòa nhìn tôi, nói: “Em ra rồi à?”

Tôi im lặng nhìn Lê Minh Quang đang đi đến, trong lòng thầm nghĩ anh ta làm vậy rốt cuộc có mục đích gì.

“Đi thôi, tôi tiến em về.” Giọng Lê Minh Quang vẫn giống như lúc trước, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì hết, chúng tôi vẫn vậy, anh ta là bạn tốt, cũng là một người đàn ông đáng tin cậy của tôi. Thế nhưng… rất tiếc, tất cả mọi chuyện chỉ là mơ mộng mà thôi.

“Lê Minh Quang, là anh làm à?” Tôi ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén liếc nhìn gương mặt tuấn tú của Lê Minh Quang, hỏi.

Anh ta muốn đối phó với tôi nên mới giở trò như thế sao? Còn giết mẹ Trần Thanh Vũ? Lê Minh Quang căm hận nhà họ Trần như vậy ư? Hận đến mức xem mạng người như cỏ rác ư?

“Em cảm thấy nếu tôi muốn Trương An chết thì bà ta còn có thể sống đến bây giờ sao?” Lê Minh Quang hơi khinh miệt nhìn tôi, nói.

“Huỳnh Bảo Nhi, em đúng là vẫn dại dột không có thuốc chữa.” Lê Minh Quang nói xong thì lạnh lùng nhìn tôi, đôi mắt vốn ôn hòa bây giờ lại khiến người khác bỡ ngỡ.

Tôi nhíu mày liếc nhìn Lê Minh Quang, châm chọc nói: “Đúng, tôi dại dột không có thuốc chữa vậy đấy, nếu không phải tôi dại dột thì sao có thể để anh lợi dụng làm tổn thương Trần Thanh Vũ? Anh ở bên tôi cẩn thận bố trí từng bước khiến lòng oán hận của tôi đối với Trần Thanh Vũ ngày càng sâu, thế nhưng anh vẫn tính sai một chỗ, lúc anh nói chuyện cái chết của bố cho tôi biết thì liên tục nhắc đến mối thù sâu nặng giữa tôi và nhà họ Trần, anh muốn biến tôi thành đồng bọn của anh.”

Lê Minh Quang không nói gì cả trước những lời của tôi, ngay cả lông mày của anh ta cũng không nhăn lại.

Anh ta thả tay ra, ánh mắt dò xét một vòng trên người tôi, rồi dừng lại ngay bụng.

“Hơn hai tháng nữa là con em ra đời rồi.” Tôi nghe vậy thì sau lưng chợt ớn lạnh. Tôi đặt tay lên bụng, cảnh giác nhìn Lê Minh Quang.

“Anh lại muốn làm gì?”

“Lo lắng tôi làm tổn thương đứa bé trong bụng em ư?” Môi Lê Minh Quang áp sát tôi, hơi thở âm u xẹt qua gương mặt tôi khiến cơ thể tôi không ngừng run rẩy.

Tôi bị vẻ mặt đáng sợ của Lê Minh Quang dọa, cả người kéo căng như dây đàn.

“Huỳnh Bảo Nhi, đứa bé và Trần Thanh Vũ, chọn một đi.” Giọng nói như ác ma vang lên, mang theo một chút ý tứ sâu xa lạnh lẽo.

“Cô Nhi, cô sao vậy?” Tinh thần tôi hoảng hốt đi trên đường lớn, dưới chân như bị buộc một khối đá ngàn cân.

Sau lưng vang lên tiếng của Trần Danh, Trần Danh trở về rồi ư? Chắc anh ta đã biết chuyện Trường An qua đời và tôi bị bắt nên mới vội vàng trở về phải không?

“Tôi không sao.” Tôi nhìn Trần Danh, tôi vô cùng biết ơn sự quan tâm của anh ta.

“Tôi nghe nói cô chủ xảy ra chuyện nên lập tức chạy về, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Sắc mặt Trần Danh vô cùng khó coi nói với tôi.

Tuy không biết Lê Minh Quang dùng thủ đoạn gì mà đưa tôi ra khỏi đồn công an được, nhưng mọi người ở thủ đô đều đã nghĩ tôi là hung thủ sát hại Trương An.

Có lẽ Trần Danh thấy được những tin tức kia nên mới vội vàng từ Hải Phòng trở về?

“Chuyện này nói sau đi, anh đến Hải Phòng tìm nhân chứng, đã tìm được Tôi vuốt bụng nhìn Trần Danh, vội vàng hỏi.

“Lúc đầu bọn họ không chịu nói gì cả, cuối cùng tôi đành dùng biện pháp cứng rắn mới làm bọn họ mở miệng, là Lê Minh Quang ra lệnh cho họ, thật ra những người kia đều chết vì dị ứng da, không có liên quan gì đến khâu chế tác quần áo của tập đoàn Trần Thắng, nhưng Lê Minh Quang đã khéo léo lợi dụng chuyện này để vu oan cho cậu chủ, thậm chí còn đưa ra bản báo cáo có thẩm quyền, nhân chứng vật chứng đều có đủ, cậu chủ không thể thoát tội dễ dàng được.”

“Tôi biết ngay mà, tất cả đều do Lê Minh Quang làm.” Nghe Trần Danh nói vậy tôi tức giận muốn tìm Lê Minh Quang chất.

Tôi chưa bao giờ nghĩ có người sẽ giỏi tâm kế như thế, hèn hạ vô liêm sỉ.

Lê Minh Quang là người hèn hạ vô liêm sỉ nhất trong đám người bần cùng hèn nhất. Vì đạt được mục đích của mình mà dám làm ra những chuyện trái với lương tâm như thế.

“Bây giờ chúng ta đã có nhân chứng, còn có một ít chuyện phạm pháp của Lê Minh Quang, nếu muốn lật đổ anh ta thì vẫn có thể.” Ánh mắt Trần Danh sáng rực nhìn tôi.

Chỉ cần đưa những chứng cứ này ra thì bản án của Trần Thanh Vũ sẽ phát hiện rất nhiều điểm đáng ngờ, bọn họ không thể kết án đơn giản như vậy được. Trần Thanh Vũ vẫn có khả năng kháng án. Thế nhưng…

Advertisement
';
Advertisement