Mê Tình Loạn Ý (full 611 chap) - Huỳnh Bảo Nhi - Trần Thanh Vũ

Chương 286

Tôi quỳ trên mặt đất, hai tay che mặt khóc rống lên.

“Bào Nhi, vì mẹ em cảm nhận được bố đã chết nên bà cũng không muốn sống nữa, em hiểu không?”

Bàn tay Trần Thanh Vũ chống lên hai vai tôi, anh nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói.

“Lúc bố em bi đưa vào bệnh viện, tình trạng bên chỗ mẹ em đã bắt đầu xấu đi rồi. Bà cảm nhận được ông không còn tồn tại trên cõi đời này nên bà cũng không còn khát vọng sống nữa, em có hiểu hay không?”

“Nhưng mà bà còn có em mà, không phải sao? Sao bà lại tàn nhẫn như thế?”.

Tôi cắn môi nghe Trần Thanh Vũ nói.

“Đổ ngốc, em còn có anh mà. Kết cục như vậy là kết cục tốt nhất cho hai người họ rồi, mẹ em muốn ở bên bố em, em hiếu chứ?” Trần Thanh Vũ dịu dàng lau đi nước mắt băn khoẻ mắt tôi rối nói.lòng rất rõ. mẹ lại rời sẽ bên Trán biết ôm mặc một bộ vẫn tao một nụ cười mẹ. Mẹ không trở thành bố vươn tay

Tôi ôm và người sẽ luôn ở con hiểu”Mẹ không cần con nữa sao?” Tôi vừa nhìn mẹ vừa sợ sệt hỏi.

“Ngốc à, sao mẹ lại không cần con chứ, mẹ chi muốn đi cùng bố tới một nơi khác thôi.” Mẹ âu yếm vuốt ve đầu tôi.

Bây giờ bố lại hiện lên, ông diu dàng nhìn tôi rối nằm chặt tay mẹ mà nói: “Bảo Nhi à, con là người con mà bố mẹ tự hào nhất. Hiện giờ bố mẹ đang rất hạnh phúc, con có hiểu không?”

“Mẹ đi cùng bổ như vậy, hai người thật sự sẽ thấy hạnh phúc sao?” Nghe Nguyễn Trung Quân nói vây, tôi ngần ngơ đáp lời.

“Phải. Bồ mẹ đang rất hạnh phúc cho nên đứa con mà bố mẹ tự hào nhất cũng phải hạnh phúc, con rõ chưa?”

Trịnh Phương Thảo dịu dàng nhìn tôi, bà dần biến mất trong tầm mắt của tôi.

Tôi Nhìn bóng dáng Trịnh Phương Thảo và Nguyễn Trung Quân dân khuất, kinh hoàng gọi tên hai người, Thế nhưng bốn phía trắng xoá một mảnh, tôi không thể nhìn thấy gì hết.

Bảo Nhi.”

Tôi nghe thấy giọng nói củaTrần Thanh Vũ, lúc tôi mở mắt ra thì nhìn thấy khuôn mặt tuấn tủ, thành thục của anh.

Đôi mắt tôi chớp chớp vài cái, không kìm được nước mắt.

Trần Thanh Vũ vương lòng bàn tay ra nhẹ nhàng lau khỏe mắt của tôi, đau lòng hỏi: “Ngốc à, sao em lại khóc?”

“Trấn Thanh Vũ, em mơ thấy bố mẹ.” Giọng tôi nghen ngào. Tôi vươn tay ôm lấyTrần Thanh Vũ rồi lẩm bẩm.

Trần Thanh Vũ nghe vậy, ánh mắt anh hơi tối đi. Anh ôm chặt tôi, tưa cắm anh lên trán tôi, bất đắc dĩ nói: “Không sao đâu, Huỳnh Bảo Nhi.”

“Bố mẹ nói rằng hiện giờ bọn họ đang rất hạnh phúc. Đúng như anh nói, bọn họ đang rất hạnh phúc.” Có lẽ, đúng như lời Trần Thanh Vũ nói, đó là tâm nguyên của bồ và mẹ. Chỉ có như vậy thi bố và mẹ mới có thể bên nhau cả đời, tôi là con gái của hai người họ, tôi nên chúc phúc cho họ mới phải.

“Um.” Trần Thanh Vũ lưu luyến hôn lên môi tôi, ngón tay anh nhẹ nhàng ăn lên môi tôi, ánh mắt anh nặng nề nhìn tôi: “Huỳnh Bảo Nhi, chúng ta cũng sẽ sống thật hạnh phúc, em biết không?”

“Em biết”

Tuy rằng trong lòng tôi vẫn rất đau khổ nhưng hiện tại tôi đã không còn đau đớn xé nát ruột gan như trước nữa, tôi tin rằng bây giờ bố và mẹ đang rất hạnh phúc, chỉ cần bọn họ hạnh phúc là tôi yên tâm rồi,

Ban ngày sau là ngay cử hành tang lễ cho Nguyễn Trung Quân và Trinh Phương Thảo. Tang lễ này không thể gọi là xa hoa, tôi chi mời một vài người của nhà họ Trịnh, bác cà và Trịnh Quang Hải tới. Thời tiết hôm nay rất tốt khiến tôi cũng bớt đau thương phần nào, tôi nhìn ảnh chụp trên bia mộ rối nhẹ nhàng nở nụ cười.

Thật ra như thế này cũng tốt, không phải sao?

Bố mẹ có thể bên nhau mãi mãi, không bao giờ chia lia. Sau khi làm xong lễ tang, cả người tôi cứ như mất hết sức lực vậy, không biết có phải do di chứng lần trước để lại hay không mà tôi thấy người mình trì trệ. Trấn Thanh Vũ gọi Lê Hoàng Long tới kiểm tra cho tôi, anh ta bảo tôi không sao, nói rằng tôi cảm thấy mệt mòi là vi dạo gần đây tinh thần căng thẳng quá thôi. Trần Thanh Vü bắt tôi ở lại biệt thự tĩnh dưỡng cha tốt, tôi cũng chỉ đành đồng ý.

Bánh Gao càng ngày cảng lớn, khuôn mặt thằng bé cũng càng ngày càng giống Trần Thanh Vũ, nhin cử như một Trần Thanh Vũ phiên bản nhí vậy. Nhưng mà không biết tính Bánh Gạo giống ai mà lại cực kỳ nghịch ngợm, có thể nói là càng lớn càng nghich hơn.

“Bánh Gao, con còn nghịch nữa mẹ sẽ giận đó?” Tôi nhìn Bánh Gạo chưa chịu làm bài tập đã bỏ đi xem ti vi thì không nhịn được mà mờ miệng.

Bánh Gạo trề môi, trong đôi mắt to tròn xinh đẹp kia chửa đầy ảm ức đáp: “Mẹ, mấy cái bài tập kia đon giản lắm, con không muốn làm đâu”

“Thể thi cũng không thể xem ti vi được, lại đây.” Tôi đau đấu nhìn Bánh Gạo, một đứa con nít nhỏ nhắn thế này mà suốt ngày cứ chúi cái mặt vào màn hình điện tử, tôi sợ thẳng bé sẽ cận thị mất.

“Mẹ, con nhớ chủ nhỏ.” Bầy gio, Bánh Gạo không chạy nữa mà đi tới bên người tôi rối ôm lấy eo tôi, vè mặt thắng bé trông rất cô đơn. Có vẻ trước nay Bánh Gao luôn chơi khá thân với Phan Huỳnh Đức.

Nghe Bánh Gạo buồn bã nói vậy, tôi không kim được mà vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc thằng bé: “Bánh Gaonhớ chủ nhỏ hà?”

“Vâng a. Chủ nhådem nhiều đồ chơi thủ vị về lắm, sao chủ nhỏ còn chưa về hà mẹ? Chủ đã hứa sẽ mua thật nhiều món đồ chơi phiên bản giới hạn cho Bánh Gao rồi mà”

Bánh Gạo ngẩng đầu, đảng thương nhìn tôi. Tôi nhéo nhéo khuôn mặt của ảnh Gao Sói nói: “Mẹ cũngkhông rõ lắm, chắc là ở nước ngoài có chuyện gì đó, để lát mẹ gọi điện hỏi xem sao. Sau khiPhan Huỳnh Đức kết hôn vớiĐiển Thanh Mây thì không thể trở lai thành phố này nữa, ngay cà Điền Thanh Mây cũng không về, tôi cũng thấy hơi lạ.

Chuyện xày ra đã hơn nửa năm nhưng họ chưa từng về đây lần nào, không biết Phan Huỳnh Đức hiện giờ chung sống với Điên Thanh Mây ra sao.

Tối đó, tôi có ý hỏiTrần Thanh Vvüchuyện củaPhan Huỳnh Đức, muốn nghe chút tình hình hiện gio của anh tay Điển Thanh Mây. Mấy lần tôi gọi điện thoại cho Phan Huỳnh Đức thì anh ta đều không nghe máy, tôi nghĩ ở nước ngoài lệch múi giờ nên cũng không để ý. Hôm nay, nếu Bánh Gạo không nhắc thi tôi cũng quên mắt.

“Cậu tay Điền Thanh Mây đang hường thu thế giới của hai người, hình như đang du lịch vòng quanh thế giới thì phải.”

Trần Thanh Vũ ôm tôi, nhân nhạt nói.

“Thì ra là vậy, chẳng trách anh ta không hểnhận điện thoại của em, hoá ra Phan Huỳnh Đức lai là một người lãng mạn như thế.”

Tôi nghe Trần Thanh Vũ nói vậy thì không nén

được nụ cười.Trần Thanh Vũ không trà lời tôi, chi mạnh tay siết lây vòng eo tôi. Tôi không nhìn thấy ảnh mắt bị thương củaTrần Thanh Vũ, cũng không biết lòng Trần Thanh Vũ hiện giờ rất đau khổ.

Bản thiết kế của tôi có ảnh hường rất lớn ở quốc tế. Khi triển lãm thiết kế ở Paris bắt đầu, tôi lấy danh hiệu đệ nhất mà trở thành nhà thiết kế áo cưới của Paris. Lần đầu tiên, tôi được đứng trên một sâu khẩu quốc tế, trở thành nhà thiết kế mới của thế giới.

Trần Thanh Vüvőn muốn tớiParis với tôi nhưng lại bị tôi từ choi, tập đoàn Aliba dưới sự quản lýcủaTrần Thanh Vũ ngày càng lớn mạnh, anh không thể rời khỏi đó một giây phút nào được. Hơn nữa, tôitự mình đi cũng được nên không đến trần Thanh Vũ đi cùng.

Lần này tôi tới Paris cũng chỉ để thương lượng hợp tác với một số công ty lớn, nhân tiện đưa Vũ Khả Hân và Bánh Gạo đi du lịch thôi.

Gắn đây đời sống hôn nhân của Vũ Khả Hân và Trinh Quang Hải có vẻ không hoà thuận cho lắm, tôi bèn đưacô ấyđi giải sầu.

Tôi thương lượng chuyện hợp tác với đối tác xong, chiếu hôm đó bèn đưa Bánh Gạo và Vũ Khà Hân đi dạo Paris. Đây là một thành phố cổ kính lãng mạn, nếu nhưđến đây chỉ để thả lóng tâm trang cũng rất tốt.

Chúng tôi đi tới công viên, ngồi trên ghế dài ăn kem, Vũ Khả Hân lại có vẻ hoàng hốt lo âu từ đầu buổi đến giờ.

Dáng vè này của Vũ Khả Hânkhiến tôi không khoi nhíu mày: “Vũ Khả Hân, chi sao vậy?”

Vì tôi muốn đếchovü Khà Hâncó thời gian thư giãn mới đưa cô ấy theo,ai ngờ tâm hồn của Vũ Khả Hân như đang lạc đi đâu ấy.

“Vân Hạ, chí dĩnh… ly hôn với Trịnh Quang Hải.” Một lúc lâu sau, Vũ Khả Hân ngẩng đầu, mắt lộ về chua xót nhìn tôi. Tôi nghe xong thisuýt chút nữa đã làm rớt cây kem, Bánh Gạo cũng tò mò lên tiếng hỏi. di?”

“Di Khả Hân, ly hôn là gì thế ạ? Có ăn được không Bánh Gạo hỏi một câu rất trẻ con khiến tôi hơi buồn cười.

Tôi vuốt veBánh Gạo, gọi một cuộc điện thoại bảo trợ lýđến đây một chuyển.

Tôi để trợ lýđưaBánh Gạo về khách sạn trước, còn tôi thì đi dạo vớiVũ Khả Hân.

“Vũ Khà Hân, giữa vợ chồng với nhau sẽ luôn có xích mích. Vì ngày nào cũng ở bên nhau nên sẽ pháthiện ra khuyết điểm của đối phương, điều này là không thể tránh khỏi, Vào những lúc như thế, mỗi người đều phải lùi một bước để thấu hiểu cho nhau, đây moi là đạo làm vợ chồng”

Tôi quay đầu lại nhìn Vũ Khả Hân, ảm đam khuyên giài. Viec Trinh Quang Hải đối xử rất tốt với VỢ Khá Hân, tôi đều biết cả, không biết vì sao bọn họ lại cãi nhau nữa.

“Thể nhưngchị không thể tha thứ cho một người đàn ông ngoại tình được.” Vũ Khả Hân nhàn nhạt nhìn tôi, đôi mắt cô ấy chứa đầy sự kiên định và xót xa.

Cái gì cơ? Ngoại tình ư?

Vũ Khả Hânnói rằng Trịnh Quang Hải ngoại tỉnhsao?

Nghe xong lời vũ Khà Hân nói, tôi bị kích thích nặng nề.

Trịnh Quang Hải không hề giống một người đàn ông sẽ ngoại tình, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?

“Vũ Khả Hân, chịcó hiểu lầm gì… phải không? SaoTrịnh Quang Khai Lai ngoại tình được?” Tôi lắp bắp nhìn Vũ Khả Hân với về không thể tin nổi, trong chuyên này chắc chắn có hiểu lầm gì đó.

“Chị không hiểu lầm, chị tận mắt chứng kiến mà.” Vũ Khả Hân lắc đầu, cặp mắt to den lay hiện giờ trànđấy kích động và xót xa.

“Chị không thể sinh con nhưng anh ấy lại rất muốn có một đứa con. Một tháng trước, chị và Trịnh Quang Hài vì chuyện con cái mà cãi nhau to,sau đó anh ấy nói rằngnếu như chị không sinh con được thì không thể ngănanh ấy đitim người phụ nữ khác sinh hộ. Hiện giờ, một người tình của anh ấy đã hoài thai hai tháng rói, anh ấy hy vọng chị rộng lượng một chút, sau này anh ấy sẽ cho chi nuôi đứa bé.”

Advertisement
';
Advertisement