Mê Tình Loạn Ý (full 611 chap) - Huỳnh Bảo Nhi - Trần Thanh Vũ

Chương 441

Thân thể Lê Châu Sa vốn vẫn đang giãy dụa điên cuồng, nhưng dần dần ngừng lại hẳn.

Cô ấy mở to mắt ra, nhìn Phan Huỳnh Bảo với đôi mắt phủ một tầng sương mù mờ ảo.

“Anh yêu em, cho dù có con hay không, anh cũng yêu em” Phan Huỳnh Bảo vươn tay ra, dùng ngón tay lau đi những giọt nước mắt dưới mi mắt của Lê Châu Sa.

“Con của chúng ta không còn nữa.” Lê Châu Sa nắm lấy áo của Phan Huỳnh Bảo và khóc trong đau đớn.

Nhìn thấy Lê Châu Sa khóc thương tâm như vậy, ánh mắt của Phan Huỳnh Bảo cũng xuất hiện những tia đau khổ bị thương.

Làm sao anh không đau khổ được chứ, đứa trẻ đó là con của anh và Lê Châu Sa mà.

Phan Huỳnh Bảo thậm chí còn chuẩn bị một phòng cho con mình, đợi Lê Châu Sa sinh đứa trẻ, anh còn muốn xem đứa trẻ giống Lê Châu Sa hay giống mình.

Nhưng bây giờ, không còn gì cả.

“Đồ ngốc, còn có thể có đứa sau mà. Tin anh đi, chúng ta vẫn sẽ có con.” Phan Huỳnh Bảo hôn lên cánh môi mỏng của Lê Châu Sa và thì thầm.

“Phan Huỳnh Bảo, em khó chịu quá.” Lê Châu Sa nằm trong vòng tay của Phan Huỳnh Bảo và bật khóc nức nở.

Phan Huỳnh Bảo khẽ vuốt ve mái tóc của Lê Châu Sa, khuôn mặt vốn u ám, bây giờ lại thêm một chuỗi đau khổ và bị thương.

“Chị ơi, chúng ta rời khỏi đây trước nhé?” Vũ Băng Trang thấy Phan Huỳnh Bảo nuông chiều Lê Châu Sa, trong lòng có chút thèm muốn.

Cô bé kéo tay Vũ Phương Thùy và gọi.

Toàn thân Vũ Phương Thùy đã cứng đờ, nhất là khi nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo đối xử ôn nhu và dịu dàng với Lê Châu Sa, đôi mắt của cô ta trở nên âm u và khiến người ta sợ hãi.

Phan Huỳnh Bảo thực sự thích người phụ nữ Lê Châu Sa kia sao? Tuyệt đối… không thể… không thể.

“Chị ơi, chị làm sao vậy?” Sau khi Vũ Băng Trang kéo Vũ Phương Thùy ra khỏi phòng bệnh của Lê Châu Sa, Vũ Băng Trang nhạy cảm nhận ra một luồng u ám và quỷ dị trên khuôn mặt của Vũ Phương Thùy. Vũ Băng Trang hơi sợ hãi trước biểu hiện trên khuôn mặt của Vũ Phương Thùy, lo lắng gọi cô ta.

Vũ Phương Thùy đảo mắt, thấy Vũ Băng Trang đang nhìn mình với vẻ lo lắng, cô ta khẽ nhếch môi, lạnh giọng nói: “Không sao.”

Khi nghe như vậy, Vũ Băng Trang nhìn Vũ Phương Thùy với một ánh mắt khó hiểu.

Cô bé luôn cảm thấy hình như Vũ Phương Thùy đang che giấu mình điều gì đó, nhưng cô bé cũng biết rõ tính tình của Vũ Phương Thùy, cô ta tuyệt đối sẽ không nói chuyện này cho Vũ Băng Trang.

Sau khi Lê Châu Sa biết rằng đứa con của mình đã ra đi, cô ấy đã trở nên rất suy sụp.

“Con yêu.” Khi Lê Châu Sa đang ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, cánh cửa phía sau cô đã được mở ra. Lê Châu Sa không quay lại, cô nghĩ người vào đây không phải bác sĩ y tá thì cũng là Phan Huỳnh Bảo.

“Lê Châu Sa, đứa nhỏ đi rồi, cô có buồn không?” Một giọng nói ảm đạm và kỳ quái vang lên sau lưng Lê Châu Sa, Lê Châu Sa hơi khiếp sợ bởi âm thanh này, cô ấy chậm rãi quay đầu lại và nhìn thấy một người đàn ông đang đứng sau lưng mình.

Khi nhìn thấy người đàn ông, Lê Châu Sa tái mặt và nói: “Anh là ai…”

Người đàn ông đeo mặt nạ, chỉ lộ ra một đôi mắt, và Lê Châu Sa không thể biết người đàn ông này trông như thế nào.

Anh ta đưa một chai thủy tinh cho Lê Châu Sa và nói dứt khoát: “Muốn biết bên trong có gì không?”

Lê Châu Sa kinh hãi nhìn người đàn ông trước mặt, hơi thở của cô ấy cũng từ từ trở nên gấp gáp lạ thường.

“Anh rốt cuộc là ai…” Ngón tay trắng nõn nắm chặt thành nắm đấm, khàn cả giọng quát người đàn ông.

Người đàn ông cười khúc khích, âm thanh quỷ dị xuyên thẳng vào màng nhĩ của Lê Châu Sa.

“Con của cô, đây là con của cô.”

“Đưa tôi, đưa con cho tôi.” Nghe nói thứ trong chai là con ruột của mình, Lê Châu Sa không thể quan tâm được gì nữa, cô ấy lao về phía người đàn ông và quát mắng.

Người đàn ông nhìn dáng vẻ rối loạn của Lê Châu Sa, sau khi nhìn thấy cô ấy gục lên giường, anh ta không có chút thương hại nói: “Là con của cô đây, đáng tiếc là…”

Người đàn ông đập cái chai trước mặt Lê Châu Sa, máu tươi chảy ra lênh láng trên sàn nhà.

Lê Châu Sa nhìn những vết máu trên sàn, hét lên một tiếng: “Con… con của mẹ.”

Nhìn bộ dạng này của Lê Châu Sa, người đàn ông ngồi xổm xuống, cười với cô ấy: “Lê Châu Sa, con của cô chết thật thê thảm. Con của cô đã chết rồi, cô còn sống để làm gì nữa? Không phải cô muốn nhìn thấy con mình sinh ra sao? Đáng tiếc là bây giờ con của cô đã chết, nghe thấy không, con của cô đã chết, cô cũng phải chết, cô cũng phải chết.” Người đàn ông đó không biết đã rời đi lúc nào, Lê Châu Sa như bị thôi miên, cô ấy lảo đảo đứng dậy từ trên mặt đất, mở cửa sổ, chậm rãi đứng lên bệ cửa sổ rồi nhảy xuống.

“A… có người nhảy lầu.”

“Mau gọi xe cấp cứu.”

“Anh nói gì vậy?” Hoàng Song Thư tái mặt vì sợ hãi sau khi nhận được cuộc điện thoại.

Cô không bao giờ ngờ rằng Lê Châu Sa sẽ nhảy từ trên phòng bệnh xuống.

May mắn thay, phòng bệnh của Lê Châu Sa ở không cao lắm, cô ấy ngã xuống cũng không bị thương quá nghiêm trọng.

“Đến bệnh viện trước đi.” Trần Quân Phi nói với Hoàng Song Thư qua điện thoại.

Hoàng Song Thư hốt hoảng cúp điện thoại, yêu cầu tài xế chuẩn bị xe.

Đang yên đang lành, tại sao cô ấy lại nhảy lầu chứ? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Khi Hoàng Song Thư đến bệnh viện, Phan Huỳnh Bảo đã đến rồi.

Hoàng Song Thư nắm lấy cánh tay của Phan Huỳnh Bảo, hét to lên: “Huỳnh Bảo, chuyện gì xảy ra vậy? Đang yên đang lành sao Châu Sa lại nhảy lầu?”

“Tôi không biết, tôi không biết gì cả.” Sắc mặt Phan Huỳnh Bảo tái nhợt, trong đôi mắt màu xanh lục toàn là sự đau khổ.

Anh ấy cũng sửng sốt khi nhận được cuộc điện thoại.

Phan Huỳnh Bảo chỉ mới rời đi một lúc, anh ấy muốn quay về làm món bánh bao yêu thích của Lê Châu Sa, không ngờ rằng sau khi làm xong lại nhận được điện thoại từ bệnh viện nói rằng Lê Châu Sa đã nhảy lầu.

Lúc đó Phan Huỳnh Bảo rất hoảng sợ, đây là lần đầu tiên anh ấy hoảng sợ như vậy.

Từ nhỏ dù làm gì anh ấy cũng nhạy bén lý trí hơn, nhưng những chuyện liên quan đến Lê Châu Sa thì anh ấy không thể bình tĩnh được.

“Lê Châu Sa… Lê Châu Sa…” Phan Huỳnh Bảo quỳ trên mặt đất, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy hoảng sợ.

Phan Huỳnh Bảo lúc này hoàn toàn khác với Phan Huỳnh Bảo điềm đạm và tự chủ trước đây.

Nhìn Phan Huỳnh Bảo như vậy, trái tim của Hoàng Song Thư cũng tràn ngập đau đớn.

“Huỳnh Bảo, Châu Sa sẽ không sao đâu, đừng lo lắng.” Hoàng Song Thư ngồi xổm xuống, nhìn Phan Huỳnh Bảo và nói.

Phan Huỳnh Bảo ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh lục xinh đẹp nhìn Hoàng Song Thư như một đứa trẻ bị lạc đường.

“Thật sao?” Anh ấy không cách nào tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra với mình nếu không có Lê Châu Sa?

Hoàng Song Thư nhìn bộ dạng của Phan Huỳnh Bảo, trong lòng có chút buồn bực khổ sở.

Phan Huỳnh Bảo mà cô biết chưa bao giờ như vậy, nhưng bây giờ Phan Huỳnh Bảo lại yếu đuối như một đứa trẻ.

Nếu Lê Châu Sa nhìn thấy bộ dạng này của Phan Huỳnh Bảo, e rằng cô ấy cũng sẽ rất buồn đau, đúng không?

Hoàng Song Thư nặng nề gật đầu và cam đoan: “Sẽ ổn thôi, hãy tin chị.”

Đôi môi của Phan Huỳnh Bảo khẽ run lên, anh dán mắt vào phòng phẫu thuật, đôi mắt xanh lục đầy đau khổ và dằn vặt.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng phẫu thuật từ từ mở ra.

Sau khi nhìn thấy cửa phòng phẫu thuật được mở ra, Phan Huỳnh Bảo không quan tâm đến cái gì nữa, anh ấy hốt hoảng chạy tới, túm lấy bác sĩ, cất giọng thảm thiết: “Lê Châu Sa đâu? Cô ấy thế nào rồi?” “Cậu Bảo yên tâm, cô ấy không sao đâu. Bởi vì tầng lầu không cao, cô ấy không bị thương ở bộ phận trọng yếu, nên sau này cứ nghỉ ngơi thật tốt là được.”

Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe rằng Lê Châu Sa không sao cả.

Nếu có chuyện gì xảy ra với Lê Châu Sa, e rằng Phan Huỳnh Bảo sẽ thực sự phát điên lên mất.

Phan Huỳnh Bảo nhìn chằm chằm Lê Châu Sa đang bị đẩy ra, anh ấy loạng choạng bước vào giường bệnh của Lê Châu Sa, đưa tay ra nắm chặt tay cô ấy: “Châu Sa, không sao cả, không sao cả.”

Không có con cũng không sao, chỉ cần Lê Châu Sa không có việc gì, chỉ cần Lê Châu Sa còn sống là được.

“Vậy mà không chết à? Đúng là mạng lớn.” Vũ Phương Thùy dựa vào tường, khuôn mặt vốn xinh đẹp mềm mại, nhưng lúc này lại tràn ngập sự lạnh lùng đáng sợ.

Trương Thiên Toàn cười nói với đầu dây bên kia: “Như thế mới thú vị, không phải sao? Được rồi, việc còn lại là tùy em. Muốn lấy được một người đàn ông, trước tiên em phải gieo mầm cho sự hiểu lầm giữa họ, như vậy mới có thể tách hoàn toàn hai người đó ra.”

Vũ Phương Thùy rũ mi mắt, lãnh đạm nói: “Em biết rồi.”

“Có cần giúp gì thì gọi điện thoại trực tiếp cho anh, tối mai đến gặp anh, anh muốn em.” Trương Thiên Toàn nghịch ngợm nói xong liền cúp điện thoại.

Vũ Phương Thùy nhìn điện thoại đã cúp máy, nhắm mắt lại, nghĩ đến khuôn mặt u ám của Trương Thiên Toàn khi người đàn ông này ở trên giường, thật không giống bộ dạng bên ngoài của anh ta.

Hung dữ, thô lỗ và thậm chí có phần lẳng lơ, đây là cảm giác mà Trương Thiên Toàn mang lại cho Vũ Phương Thùy.

“Chị ơi, vừa rồi chị đang nói chuyện điện thoại với ai vậy?” Vũ Băng Trang đi học về, nhìn thấy nụ cười kỳ quái khác thường trên mặt Vũ Phương Thùy, cô bé hít một hơi rồi nghi hoặc hỏi Vũ Phương Thùy.

Vũ Phương Thùy định thần lại, liếc nhìn Vũ Băng Trang, khẽ mím môi: “Không có chuyện gì, chỉ là bạn bè thôi, hôm nay sao Băng Trang lại tan học sớm như vậy?”

“Em nghe nói chị Châu Sa té lầu và được cấp cứu trong bệnh viện, vì vậy em muốn qua xem chị ấy thế nào rồi.”

“Bây giờ sao?” Ánh mắt Vũ Phương Thùy hơi hơi lóe lên, nhìn vê phía Vũ Băng Trang hỏi.

Lê Châu Sa rơi từ trên lâu xuống, cũng không chết ngay lập tức, quả là may mắn.

“Dạ, chị đi với em không?” Vũ Băng Trang nâng khuôn mặt xinh đẹp đó lên nhìn Vũ Phương Thùy hỏi.

Vũ Phương Thùy liếc nhìn Vũ Băng Trang, sau khi mím môi thì gật đầu nói: “Được.”

Vũ Phương Thùy cũng muốn xem rốt cuộc Lê Châu Sa có phải con cáo chín đuôi không, ngã từ trên lầu xuống mà cũng không chết? Thật là quá may mắn phải không?

Lê Châu Sa thức dậy lúc bốn giờ chiều.

Advertisement
';
Advertisement