Mê Tình Loạn Ý (full 611 chap) - Huỳnh Bảo Nhi - Trần Thanh Vũ

Chương 452

Sau khi hai người trở về khách sạn, Vũ Phương Thủy vô thức quyến rũ Phan Huỳnh Bảo, hàng loạt tia máu dần dẫn hån lên trong hai mắt anh ấy.

“Cậu chủ Bảo, có phải anh cảm thấy không thoải mái không, có cần tôi gọi bác sĩ đến cho anh không…” Vũ Phương Thùy đặt tay lên trán Phan Huỳnh Bảo, già vờ lo lắng nói.

Phan Huỳnh Bảo lại đè Vũ Phương Thùy xuống đất, điên cuồng hôn môi cô ta. Động tác của người đàn ông vô cùng thô bạo, vì vậy Vũ Phương Thùy cảm thấy hơi khó chịu.

Cô ta giãy giụa cơ thể, không ngừng thở dốc nói: “Cậu chủ Bảo..”

Hơi thở dễ chịu của phụ nữ vô cùng hấp dẫn, đôi mắt vốn đỏ ngầu của anh ấy nay lại càng trở nên đáng sợ hơn.

Sức lực cả người Vũ Phương Thùy bị rút cạn, cô ta nằm trên mặt đất tùy ý để Phan Huỳnh Bảo vuốt ve toàn thân cô ta. Theo kế hoạch của Vũ Phương Thủy, đêm nay cô ta nhất định phải mang thai đứa con của Phan Huỳnh Bảo nhưng anh ấy lại đột nhiên đẩy mạnh cô ta ra.

“Cút.. cút ngay… Đôi mắt của Phan Huỳnh Bảo đỏ đến mức đáng sợ, anh ấy chỉ vào cửa rối gào lên với Vũ Phương Thùy đang trong tình trạng quần áo xộc xệch kia,

Tình huống cơ thể hiên tại của Phan Huỳnh Bảo không ồn cho lắm, anh ấy nhất định phải tình táo, người phụ nữ này không phải Lê Châu Sa, anh ấy không thể làm chuyện có lỗi với Lê Châu Sa được.

“Cậu chủ Bào, anh sao vậy?” Vũ Phương Thùy không rời đi mà ngược lại cô ta còn sáp tới gần Phan Huỳnh Bảo khiến anh ấy ngày càng khó chịu.

“Cút. tôi sợ mình không khống chế noi. Vü Phương Thủy, nhanh lên… rời khỏi đây đi.” Trên trán của Phan Huỳnh Bảo rin ra một lớp mô hôi lạnh,

Vũ Phương Thùy nhìn khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông kia, đáy mắt hiện lên về si mê. Cô ta vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi má của Phan Huỳnh Bảo rối thấp giọng nói: “Cậu chủ Bảo, tôi không ngại, tôi thật sự không ngại đâu, Cho dù chỉ làm thuốc giải của anh suốt cả đêm, tôi cũng không oán, không hối hận.”

“Tôi không cần cô phải làm thuốc giải gì cả, bây giờ cô lập tức rời khỏi đây cho tôi.”

Lý trí của Phan Huỳnh Bào dần dẫn bị cơn nóng ran trong người đánh tan, thế nhưng bây giờ it nhiều gì anh ấy vẫn còn giữ được chút lý trí. Phan Huỳnh Bảo gạt tay Vũ Phương Thùy ra, chịu đựng cơn thống khổ trong người rồi khàn giọng gào lên.

Nghe tiếng rít gào của Phan Huỳnh Bảo, đôi mắt Vũ Phương Thùy đột nhiên lóe sáng. Cô ta cởi bỏ quần áo của mình, cơ thể trần truồng hiện ra trước mặt Phan Huỳnh Bào.

Hành động của người phụ nữ đã kích thích mạnh tới thần kinh của Phan Huỳnh Bảo. Anh ấy nắm chặt quần áo trên người, hô hấp nặng nề mà nóng rực, bầu không khí chợt trở nên nóng bỏng.

“Cậu chủ Bảo, tôi nguyện ý trở thành người phụ nữ của anh. Dù chỉ một đêm thôi nhưng tôi vẫn nguyên ý, tôi cam tâm tình nguyện trở thành người phụ nữ của anh.”

Vũ Phương Thùy vươn tay vuốt ve gương mặt của Phan Huỳnh Bào, bộ ngực cô ta cọ xát vào người anh ấy. Cơ thể mềm mại của phụ nữ tỏa ra một mủi hương thoang thoảng, Phan Huỳnh Bảo cảm thấy anh ấy sắp không thể khổng chế được bàn thân mình nữa rối, “Lê Châu Sa.. Lê Châu Sa.”

Vũ Phương Thùy đang trong con say tình thì chợt nghe Phan Huỳnh Bảo gọi tên Lê Châu Sa, điều này như một chậu nước lạnh tạt thằng vào người cô ta, đôi mắt cô ta đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Lê Châu Sa, lại là Lê Châu Sa? Vũ Phương Thùy không hiểu nổi rốt cuộc cải cô Lê Châu Sa đó có chỗ nào tốt cơ chứ?

Cô ta siết chặt nắm tay, hít sâu một hơi rồi cắn môi ghé sát vào cổ của Phan Huỳnh Bảo, du hoặc nói: “Huỳnh Bảo, em là Lê Châu Sa đây, em muốn anh.”

Từng cơn gió thổi bên ngoài cửa sổ hòa vào màn đêm âm u, hai người trong phòng đang quấn quýt lấy nhau, lưu luyền mà ấm áp.

“Loàng xoảng.” Tiếng đồ sử rơi vỡ vang lên từ trong phòng bếp.

Trần Quân Phi ôm Bánh quy ngoái đầu nhìn lại, chợt nhíu mày.

“Bổ đi, có phải thím út làm vỡ chén không?” Bánh Quy tựa vào lòng Trần Quân Phi rồi lo lång hỏi.

Trần Quân Phi vuốt tóc của thằng bé, mím môi nói: “Có thể làm, để bố sang xem một chút.”

“Vâng ạ.” Trần Quân Phi thần Bánh Quy xuống, đứng dậy đi tới phòng bếp.

Anh nhìn thấy Lê Châu Sa đang ngồi xổm xuống nhặt từng mành vỡ, bất đắc dĩ nói: “Lê Châu Sa, em bị sao vậy?”

Mấy ngày qua Phan Huỳnh Bảo đi công tác, Lê Châu Sa vẫn ở bên nhà họ Trần, cô ấy cũng rất săn sóc cho cả nhà. Dù sao quan hệ của Hoàng Song Thư và Lê Châu Sa cũng khá tốt.

Lê Châu Sa ngẩng đầu lên nhìn Trần Quân Phi, đôi mắt hiện lên chút buồn bã.

“Anh hai, em xin lỗi vì làm vỡ chén nhà anh.”

“Anh hỏi em sao rối, em nghĩ anh quan tâm tới mấy cái chén này à?” Trần Quân Phi bất đắc dĩ nói với Lê Châu Sa.

Lê Châu Sa gục đầu xuống, đôi môi hiện lên vẻ tái nhợt.

Bàn tay đang nắm chặt cái chén của cô ấy cũng trắng bệch.

“Hôm nay em cảm thấy tâm trạng cử bổn chốn thể nào ấy, em lo Phan Huỳnh Bảo xảy ra chuyện gì rồi.”

Suốt cả ngày hôm nay, từ sau khi rời giường thì mí mắt của Lê Châu Sa cứ giật miết, tấn suất ngày càng tăng, điều này khiến cô ấy cảm thấy hơi sợ hãi.

Cô ấy không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, chi biết là tâm trạng cứ hoàng hot vô cớ.

“Đoán mò cái gì chứ? Huỳnh Bảo chỉ đang đi công tác mà thôi, có thể xảy ra chuyện gì được? Em đừng nghĩ vớ vần nữa.” Trần Quân Phi tiến đến vỗ vai Lê Châu Sa rồi bất đắc dĩ nói.

Lúc này Hoàng Song Thư vừa đi làm về, thấy vè mặt Lê Châu Sa khó coi, tâm trạng vô cùng hốt hoàng thì cô bèn hỏi Trần Quân Phi cô ấy bị sao vậy. Trần Quân Phi giải thích đơn giản một hơi, sau đó Hoàng Song Thư tiến lên cầm tay Lê Châu Sa nói: “Lê Châu Sa, em đừng suy nghĩ nhiều. Có lẽ ngày mai Huỳnh Bảo sẽ trở về thôi, lúc cậu ấy về thì em giải thích quan hệ giữa em và Trương Thiên Toàn một chút, Huỳnh Bảo sẽ không tức giận đâu.”

“Vâng.” Lê Châu Sa mím môi gật đầu nói.

Cô ấy không muốn chiến tranh lạnh với Phan Huỳnh Bảo. Hoàng Song Thư nói không sai, nếu cô ấy chiến tranh lạnh với anh ấy thì không chừng sẽ tạo cơ hội cho những người phụ nữ khác.

Phan Huỳnh Bảo là chống cô ấy, Lê Châu Sa sẽ không tặng anh ấy cho bất kỳ người phụ nữ nào khác được.

Tại nước Mỹ.

“Cậu chủ Bảo… tôi… cũng không biết hôm qua anh bị sao nữa. Anh giống như phát điên bổ nhào vào người tôi, tôi kháng cự nhưng sức của anh quá lớn…” Vũ Phương Thùy lấy chăn che cơ thể lại, khuôn mặt trắng bệch vô cùng uất ức nhìn Phan Huỳnh Bảo.

Phan Huỳnh Bào cũng không ngờ người mình nhìn thấy khi tinh dậy là Vũ Phương Thùy, hơn nữa cô ta còn không mặc quần áo.

Chuyện tối qua, anh ấy chỉ có ấn tương mo ho. Gương mặt Phan Huỳnh Bảo căng cứng, đôi mắt xanh lục khiển người ta sợ hãi đang nhìn chằm chằm vào Vũ Phương Thùy: “Tối qua, rốt cuộc là tôi bị làm sao?”

“Cậu chủ Bào, anh cử nói là cơ thể rất nóng, tôi cũng không biết làm sao, tôi định gọi bác sĩ đến nhưng anh lại đè tôi..” Vũ Phương Thùy nói được một nửa thì nghen ngào.

“Tôi bị người ta bỏ thuốc, tôi sẽ tra rõ chuyện này. Còn chuyện tối qua, tôi hy vong…” Đôi mắt sâu thầm của Phan Huỳnh Bảo nhìn Vũ Phương Thủy, lạnh giọng nói.

Làm sao Vũ Phương Thủy lại không hiểu hàm ý trong lời nói của Phan Huỳnh Bảo được chứ. Cô ta mấp máy môi, hằng giọng nói: “Tôi… hiểu roi, tôi không có ý nghĩ không an phận nào cả, lại càng sẽ không đồn đãi ra ngoài.”

“Vậy thì tốt, cô có yêu cầu gì cứ nói với tôi.” Phan Huỳnh Bào lạnh nhạt nhìn Vũ Phương Thủy.

Vũ Phương Thủy lắc đầu, hai mắt đẫm lệ nói: “Tôi không muốn gì cả, tôi chỉ muốn ở bên anh mà thôi. Cậu chủ Bảo, anh đừng đuổi tôi đi được không.”

“Tôi biết rồi.” Phan Huỳnh Bào lãnh đạm đứng dậy đi đến phòng tắm.

Nhìn bóng lưng rời đi của Phan Huỳnh Bào, vẻ đáng thương đẩy ẩm ức trên mặt Vũ Phương Thùy hoàn toàn biến mất. Cô ta nheo mắt lại, nhìn chăn gối lộn xộn trên giường, trên khuôn mặt hiện lên vẻ lo lắng

Tuy tối qua cô ta đã bỏ thuốc nhưng vào lúc quan trọng đó, không biết Phan Huỳnh Bảo… Dù sao đi nữa, anh ấy nhất định không tra ra được, cũng sẽ không biết được chân tướng…

Phan Huỳnh Bào cho người đưa Vũ Phương Thùy rời khỏi đây, sau đó gọi người đến kiểm tra thứ tối qua anh ấy uống để xem thử có phài bị bỏ thuốc hay không.

Tình trạng tối qua của anh ấy rất bình thường, nếu không phải bị bỏ thuốc thì Phan Huỳnh Bảo không thể nghĩ ra bất kỳ khả năng nào nữa. Nhưng kết quả kiểm tra lại ngoài dự đoán của Phan Huỳnh

Bào – không bị bỏ thuốc.

“Không có ư?” Phan Huỳnh Bảo nhìn kết quả trong tay, môi mỏng mim chặt lại.

“Đúng vậy, cậu chủ Bảo, trong thức ăn tối qua của anh không thấy có thành phần thuốc nào cà.”

Camera giám sát tối qua đâu?”

Phan Huỳnh Bảo buông kết quả báo cáo ra, ánh mắt lạnh như băng.

Cấp dưới giao camera giám sát cho Phan Huỳnh Bảo xem, anh ấy cũng không phát hiện có chỗ nào đó không đúng. Phan Huỳnh Bảo có chú ý tới Vũ Phương Thủy, cô ta cũng không làm ra hành động kỳ quái gì, chẳng lẽ tối qua không phải anh ấy bị người khác bỏ thuốc ư? Vậy cớ sao anh ấy lại không khống chế được bản thân mình? “Cậu chủ Bảo, hôm nay anh muốn bay về thành phố ư?” Người nọ thấy vẻ mặt của Phan Huỳnh Bảo trở nên khó coi thì do dự một chút rối lo lắng hỏi.

Phan Huỳnh Bảo hồi thần lại, thản nhiên nói: “U hôm nay quay về thành phổ.”

Mấy ngày qua đi công tác, anh ấy cũng không có gọi điện cho Lê Châu Sa, cũng không biết cô ấy có tức giận hay không.

Nghĩ đến Lê Châu Sa, Phan Huỳnh Bào lại nhớ tới buổi tổi đẩy hỗn loạn với Vũ Phương Thùy hôm qua, chuyện này tuyệt đối không thể để Lê Châu Sa biết được.

Tinh tình cô ấy vô cùng cứng rắn, nếu Lê Châu Sa mà biết thi chi s… nghĩ đến khả năng này, đáy mắt Phan Huỳnh Bảo hiện lên vẻ lạnh lẽo. …

Phan Huỳnh Bào.”

Phan Huỳnh Bảo dùng tốc độ nhanh nhất trờ về nhà, Lê Châu Sa biết hôm nay anh ấy trở về nên đã sớm ở phòng khách chờ Phan Huỳnh Bào.

Lúc anh ấy vừa trở về, Lê Châu Sa khẩn trương đứng dậy gọi tên Phan Huỳnh Bảo. Anh ấy nhìn thấy gương mặt gầy gò lại tái nhợt của Lê Châu Sa, nghĩ đến lời của quản gia nói mấy ngày nay cô ấy vẫn luôn không có khẩu vị gì. Về mặt anh ấy căng cung, binh thân tien đến rồi thấp giọng nói: “Chuyện gì xảy ra vậy? Sao sắc mặt em lại khó coi như thế?”

Lê Châu Sa bắt lấy tay của Phan Huỳnh Bảo lắc đầu nói: “Em… không có chuyện gì đâu.”

“Gần đây có ăn uống được không?” Phan Huỳnh Bảo ôm chẩm lấy Lê Châu Sa, mấp máy môi nói.

“Có.” Anh ấy không tức giận, mà còn dịu dàng nói với mình như thế, chuyện này khiến Lê Châu Sa vô cùng vui vẻ.

Cô ấy tựa vào ngực của Phan Huỳnh Bảo rồi nhỏ giọng nói: “Phan Huỳnh Bảo, em xin lỗi về chuyện lần trước.”

Cô ấy quả tùy hứng, chỉ nghĩ đến bản thân mà không nghĩ cho Phan Huỳnh Bảo. Hoàng Song Thư nói không sai, nếu một ngày nào đó tình cành thay đổi, Phan Huỳnh Bào là nhân vật chính đi uống rượu với người phụ nữ khác thì lúc đó đoán chừng cô ấy cũng không thể chịu đựng được.

Phan Huỳnh Bào nhíu mày, anh ấy nhìn vào khuôn mặt của Lê Châu Sa rồi nói: “Đồ ngốc, anh không có giận đâu. Anh chi hy vọng em có thể cách xa cái tên Trương Thiên Toàn dó một chút thôi, người đàn ông này không đơn giản như bế ngoài.”

“Em nghe lời anh, em sẽ cẩn thận mà.”

Lê Châu Sa rất muốn nói Trương Thiên Toàn không phải người xấu nhưng nghĩ lại cô ấy biết Phan Huỳnh Bảo vì lo lắng cho mình nên mới nói như thế thì đành dùng cách nói vòng vo như này để trà lời anh ấy.

Advertisement
';
Advertisement