Mê Tình Loạn Ý (full 611 chap) - Huỳnh Bảo Nhi - Trần Thanh Vũ

Chương 46

Tôi dùng thái độ vô cùng cứng rắn lạnh nhạt nói với Maria: “Đúng vậy, tôi xin khẳng định rằng bản thiết kế này là do tự tay tôi thiết kế, tôi không hề sao chép thiết kế của bất kì ai cả, từng nét vẽ trên đó đều là sự sáng tạo của chính tôi.” “Được, nếu cô Huỳnh Bảo Nhi đây đã nhiều lần nhấn mạnh bản thiết kế này do chính cô vẽ ra như thế, vậy xin hỏi cô định giải thích chuyện này như thế nào?” Đôi con ngươi sắc bén của Maria lướt qua người tôi rồi cầm lấy một cái điều khiển từ xa, trên màn hình lớn đột nhiên xuất hiện hình ảnh tôi đang lén lút đi vào phòng của Sara.

Người phụ nữ trong hình tuy đã đeo khẩu trang nhưng xét chiều cao, dáng dấp đều không khác tôi là mấy.

Tôi chỉ kinh ngạc trong giây lát rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhìn thẳng vào cặp mắt sắc lẹm của Maria, chậm rãi nói: “Cô Maria, ý cô là người phụ nữ đeo khẩu trang kia là tôi sao?

Là tôi lẻn vào phòng của Sara và ăn cắp thiết kế của cô ấy sao?” “Chẳng lẽ không phải sao?” Maria lập tức hỏi lại.

Tôi chết lặng, nói: “Người phụ nữ kia đeo khẩu trang vốn dĩ không thể nhìn rõ được khuôn mặt, tại sao có thể khẳng định là tôi?” “Vậy thì, cái này thì sao?” Maria lạnh lùng liếc tôi một cái, bất chợt mở tấm hình tiếp theo.

Bức ảnh này đúng là được chụp lúc tôi tới phòng chế tác xem lại tác phẩm của mình.

Tôi nhíu mày: “Cái này thì nói lên được điều gì chứ? Hôm ấy tôi và Lê Minh Quang hoàn thành chiếc áo cưới xong thì vẫn còn lo lắng nên có quay lại đó kiểm tra một chút, sau đó tôi đã rời đi luôn.” “Có thật là cô đã rời đi không?” Giọng nói của Maria bỗng trở nên vô cùng hung hăng.

Tôi nghe thấy vậy thì rất khó chịu, trước kia tôi thực sự rất hâm mộ Maria, nhưng bây giờ cái giọng hăm dọa hung hăng này của Maria khiến tôi nghe vào tai thấy bực bội vô cùng.

Tôi vô thức xoa xoa bụng như muốn cố gắng bình tâm lại, một lúc sau tôi mới ngẩng đầu nhìn thẳng vào khuôn mặt sắc lạnh của Maria mà nói: “Tôi có thể khẳng định là tôi thật sự đã rời khỏi đó, còn nữa, tôi chỉ tới đó kiểm tra lại chiếc áo cưới do mình làm ra thôi.” “Nhưng trong tay tôi lại có bằng chứng là cô đã phóng hỏa, hay nói cách khác thì, người đốt chiếc váy cưới chính là cô.” Maria đâm thẳng ánh mắt sắc như dao vào người tôi, cất giọng lạnh lùng.

Rốt cục là Maria đang nói bậy cái gì vậy? Tôi đốt chiếc váy cưới ấy khi nào chứ? Trong lòng tôi dần nổi lên lửa giận, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo: “Tôi không phóng hỏa.” “Cô Huỳnh Bảo Nhi, cô đúng là một nhà thiết kế dối trá, không chỉ châm lửa đốt trụi toàn bộ tác phẩm của các thí sinh để che giấu việc cô bị nghi sao chép thiết kế, bây giờ lại còn không chịu thừa nhận việc mình đã làm sao? Chắc cô không ngờ tới việc dù chiếc váy cưới đã bị phi tang nhưng Sara vẫn có thể đệ trình bản thiết kế mẫu ban đầu lên phải không?” “Tôi đã nói rồi, tôi không làm việc đó, cô Maria, nếu cô có chứng cứ thì cô hãy đưa ra đây, còn cứ tiếp tục võ đoán như vậy thì xin lỗi, tôi không chấp nhận được. Tôi cũng không phải loại dễ bắt nạt, tôi sẽ không để cho người ta đè đầu cưỡi cổ đâu.

Nếu ai đó muốn vu khống tôi thì tôi tuyệt đối sẽ không chịu đựng đâu. “Theo tôi được biết thì trước kia cô cũng từng bị dính tới một vụ lùm xùm đạo nhái, tuy rằng sau đó đã được làm sáng tỏ nhưng biết đâu đó lại là thủ đoạn cô bày ra thì sao?” Giữa những câu nói của Maria đều mang theo ý mạt sát khiến tôi nghe xong hết sức khó chịu.

Lần đó là do Nguyễn Mỹ lên kế hoạch hại tôi, nhưng không ngờ Maria ở tận Paris xa như vậy mà vẫn biết chuyện này. Xem ra, hôm nay chính là một bữa tiệc chiêu đãi đặc biệt? Tiệc chiêu đãi được thiết kế dành riêng cho tôi. “Chuyện đó đã được cảnh sát làm rõ rồi, là Phạm Mỹ Kiều đã hãm hại tôi, cây ngay không sợ chết đứng, nếu như lần đó tôi không hề sợ hãi thì lần này cũng vậy, tôi cũng không hề lo sợ đâu.” “Vậy sao? Cô Nhi thật đúng là ăn cắp quen tay, ăn mày quen thói.” Maria nghe tôi nói vậy thì bật cười mia mai.

Nghe câu này của Maria, mặt tôi như đóng băng lại. Maria nói vậy rốt cục là có ý gì? Cô ta kiên quyết cho rằng tôi sao chép tác phẩm của người khác sao? Huỳnh Bảo Nhi tôi xưa nay chưa từng sao chép bất kì tác phẩm nào của bất kì ai. Maria liếc nhìn tôi rồi quay ra nói nhỏ gì đó với người trợ lí bên cạnh, nhìn vẻ mặt của Maria, cảm giác bất an trong tôi như dần lan rộng. “Nếu cô Nhi đã không muốn thừa nhận việc làm của mình, vậy thì tôi sẽ có cách khiến cô tâm phục khẩu phục.”

Khiến tôi tâm phục khẩu phục? Cuối cùng thì bọn họ tính làm gì chứ. Tôi trầm mặc nhìn Maria, khoảng năm phút sau khi trợ lí của Maria rời đi, tôi nhìn thấy Trần Thanh Vũ bước lên sân khấu. Nhìn Trần Thanh Vũ ở đó khiến tôi sửng sốt, không hiểu chuyện gì mà đưa mắt nhìn Maria.

Maria cho mời Trần Thanh Vũ tới? Vì lí do gì chứ?

Maria nhìn lướt qua tôi rồi đánh mắt về phía Trần Thanh Vũ, nói với anh ta: “Tổng giám đốc Vũ, xin anh đem toàn bộ chuyện anh nhìn thấy được tối hôm đó nói cho chúng tôi biết.”

Chuyện… nhìn thấy tối đó sao. Tôi nắm chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điển trai kia của Trần Thanh Vũ. Trần Thanh Vũ có vẻ cảm nhận được ánh mắt của tôi, khi anh nhìn về phía tôi, trong mắt lại mang theo áy náy, rồi thoáng chốc đã ngoảnh đi. Bộ dạng của Trần Thanh Vũ khiến cho nỗi bất an trong lòng tôi tăng lên nhanh chóng, trái tim không ngừng run rẩy, nhịp đập ngày càng nhanh vượt mức bình thường.

Giữ yên lặng khoảng năm phút, Trần Thanh Vũ mới chậm rãi mở miệng: “Tôi có thể làm chứng việc tối đó Huỳnh Bảo Nhi có tới phòng chế tác và thiêu hủy tất cả váy cưới trong đó, vì tôi đã tận mắt chứng kiến.”

Trần Thanh Vũ… đang nói cái quái gì vậy? Tôi ngơ ngác nhìn Trần Thanh Vũ, đầu óc ong lên như có ai đang đánh trống trong đó vậy. Người đàn ông này mới tối qua thôi còn cùng tôi ân ái mặn nồng, vậy mà hôm nay đã có thể đứng ở sân khấu này mà tuyên bố với mọi người rằng tôi làm ra chuyện tày đình ấy sao?

Trần Thanh Vũ, rốt cục thì anh đang nói cái gì vậy? Tôi ngoan cố nhìn vào Trần Thanh Vũ, trái tim trong ngực nhảy lên từng hồi quặn thắt. Nỗi đau lan khắp cả cơ thể tựa như muốn nuốt chửng lấy tôi, đau đớn thấu trời.

Tôi cố hít sâu một hơi thở, cố gắng nhìn rõ được ngũ quan của Trần Thanh Vũ nhưng lại nhận ra, dáng hình Trần Thanh Vũ trong mắt tôi đang dần trở nên mông lung nhòe nhoẹt.

Trần Thanh Vũ lạnh nhạt cho tôi một ánh mắt, giọng nói trầm lạnh tựa hầm băng: “Tôi có chứng cứ việc Huỳnh Bảo Nhi đã phóng hỏa, lửa chính là do Huỳnh Bảo Nhi đốt.”

Lửa….. là do Huỳnh Bảo Nhi đốt. Câu nói này cứ vọng mãi bên tai tôi. “Tôi biết ngay mà, con đàn bà này chỉ ăn cắp là giỏi.” “Đã vậy lại còn trưng ra cái bộ dạng như mình vô tội lắm ấy, đúng là ghê tởm.” “Loại đàn bà này vốn dĩ không xứng đáng làm nhà thiết kế, tôi đề nghị phải hoàn toàn gạch tên cô ta ra khỏi danh sách đi.” “Đúng vậy, phải gạch bỏ cái tên Huỳnh Bảo Nhi này đi, để từ nay về sau cô ta không bao giờ có thể đặt chân vào giới thiết kể được nữa.”

Các thí sinh dưới sân khấu liên tiếp buông lời đả kích nhưng tôi lại chẳng cảm thấy gì, có lẽ do trái tim đã đau tới chết lặng rồi, bản thân tôi cũng đã quên luôn đau đớn.

Tôi lệ từng bước đi tới gần Trần Thanh Vũ, vươn tay chạm khẽ vào khuôn mặt anh, tôi nghe giọng mình nhẹ bằng: “Vì sao vậy?”

Vì sao lại muốn hại tôi? Vì sao lại đối xử với tôi như vậy?

Phải chăng những ngọt ngào giữa chúng ta trước nay thực chất chỉ là một trò cười? Nó chỉ là một cái bẫy mà Trần Thanh Vũ đã thiết kế để tôi rơi vào thôi phải không? Trần Thanh Vũ không đáp, chỉ hơi tái mặt, anh ta nói một cách lãnh đạm: “Huỳnh Bảo Nhi, tôi chỉ có thể nói sự thật, đừng quên rằng tôi là người đào tạo số một trong ngành này.”

Lí do chính đáng đấy chứ, nhưng tôi lại không chịu nổi mà bật cười. Tôi nâng tay tát Trần Thanh Vũ một cái, âm vang lớn đến mức khiến cho toàn bộ âm thanh xì xào đang nhắm vào tôi đều im bặt. Những người đó trợn to đôi mắt như không thể tin nổi mà nhìn tôi, có lẽ bọn họ đều không thể ngờ được tôi có thể làm ra hành động ấy. “Trần Thanh Vũ….. anh được lắm, thật sự… thật sự quá giỏi rồi.”

Tôi nghiến răng nghiến lợi nhìn Trần Thanh Vũ, đôi mắt đỏ bừng mà khẽ gầm.

Có thể nào tôi cũng không bao giờ nghĩ tới tôi sẽ lại thua dưới tay người đàn ông này tới tận hai lần, Trần Thanh Vũ ơi Trần Thanh Vũ, con tim anh đúng là làm bằng sắt đá.

Tôi lùi về sau một bước, ôm chặt bụng, một dòng máu loãng chậm rãi chảy ra từ thân dưới. Tôi sợ hãi nhìn xuống dưới chân mình, mặt cắt không còn giọt máu. “Huỳnh Bảo Nhi.” Trần Thanh Vũ thấy thân dưới tôi chảy máu thì mặt biến sắc, vội tiến lên nhưng lại bị một bàn tay hất ra. “Đừng chạm vào tôi… ghê tởm.”

Tôi đúng là ngu ngốc, ngu đến hết thuốc chữa, làm sao tôi lại có thể nghĩ rằng Trần Thanh Vũ thật sự thích mình chứ? Hóa ra tất cả đều là do tôi tự mình đa tình, Trần Thanh Vũ vẫn là Trần Thanh Vũ của trước kia mà thôi, ngoài lợi dụng tôi để bảo vệ Nguyễn Mỹ ra thì anh ta còn có thể làm gì nữa chứ? Tất cả đều do tôi quá khờ dại, đều là tự tôi chuốc lấy, giờ còn trách ai được nữa. “Bảo Nhi.” Lê Minh Quang vội vã đẩy đám người xung quanh ra, chạy lên sân khấu ôm lấy tôi.

Nghe được giọng nói ấm áp của Lê Minh Quang, tôi yếu ớt nói: “Anh Minh Quang, đưa em đi đi.”

Đi khỏi nơi này đi, tôi không bao giờ muốn nhìn thấy Trần Thanh Vũ nữa… không bao giờ muốn thấy anh ta nữa…

Lê Minh Quang bế tôi dậy, anh quay lại nói với đám người kia trước khi rời chân bước đi: “Chuyện của Huỳnh Bảo Nhi không phải chuyện mà các người có thể định đoạt, nếu có kẻ nào dám cuồng ngôn loạn ngữ, tập đoàn Thời Quang của tôi sẽ chơi với kẻ đó tới cùng.”

Tôi tựa vào lồng ngực vững chãi của Lê Minh Quang, lần đầu tiên tôi nhận ra thì ra Lê Minh Quang cũng có khí thế mạnh mẽ đến vậy, hơn nữa lại thật bình yên.

Cơn đau quặn thắt hành hạ bụng tôi, tôi nắm chặt lấy áo Lê Minh Quang, cắn môi không muốn thoát ra bất cứ âm thanh nào. Tôi sẽ không bày sự yếu đuối của mình ra trước mặt đám người này đâu, tuyệt đối không cho bọn họ có thể nhìn tôi như trò hề. “Huỳnh Bảo Nhi.” Khi tôi được Lê Minh Quang ôm đi vẫn còn nghe được âm thanh Trần Thanh Vũ trên sân khấu đang gọi mình.

Nhưng tôi không muốn quan tâm nữa, Trần Thanh Vũ bây giờ chỉ còn toàn sự giả dối trong tôi, ngoài dối trá ra tôi chẳng cảm thấy điều gì nữa. “Bảo Nhi, em ráng lên, sẽ tới bệnh viện nhanh thôi.” Lê Minh

Quang đặt tôi vào trong xe rồi quay lại trấn an tôi một chút.

Tôi cắn răng nhìn Lê Minh Quang, cơn đau khiến cho quần áo tôi đều thấm đẫm mồ hôi. “Anh Minh Quang, cứu…cứu con em với…”

Dù cho cha của đứa nhỏ này đối xử với tôi thế nào thì nó cũng là cốt nhục của tôi, không có dính dáng gì tới Trần Thanh Vũ cả. Sắc mặt Lê Minh Quang trầm hẳn xuống, mắt anh nhìn thắng, lái xe lao về phía trước. Tôi bám chặt lấy đệm dựa trên ghế xe, nhìn thấy máu càng chảy nhiều mà trong lòng sợ hãi tràn lan vô tận.

Đừng xảy ra chuyện gì, mẹ xin con, con yêu của mẹ, đừng rời bỏ mẹ, mẹ chỉ có con thôi, chỉ còn có con thôi. Xe tới được bệnh viện thì tôi đã như sắp ngất đi rồi, Lê Minh Quang ôm tôi chạy như điên, theo chỉ dẫn của bác sĩ mà đưa tôi vào phòng phẫu thuật.

Tôi nằm trong phòng giải phẫu, tay vuốt bụng miệng không ngừng lặp lại: “Cứu lấy con tôi.”

Advertisement
';
Advertisement