Mê Tình Loạn Ý (full 611 chap) - Huỳnh Bảo Nhi - Trần Thanh Vũ

Chương 507

Trần Thanh Thảo nhìn thấy vẻ buồn bã trên gương mặt của Lê Châu Sa, cô bé ủ rũ nói: “Chị ba, em không có cố ý làm cho chị buồn đâu.”

Lê Châu Sa lấy lại bình tĩnh, lắc đầu nhìn Trần Thanh Thảo nói: “Chị biết mà.”

Nghe Lê Châu Sa nói như vậy, Trần Thanh Thảo bất giác thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cô bé chớp chớp đôi mắt vài lần sau đó chỉ tay vào đứa trẻ đang nằm trong lòng của Lê Châu Sa nói: “Chị ba, chị định đặt tên gì cho đứa bé thế?”

Bọn họ đều nói đùa rằng gọi đứa bé là bé cục cưng, thế nhưng vẫn cần phải có một cái tên cho hợp lý cho đứa bé.

“Chị cũng không biết nữa, chị muốn đợi đến khi anh ba của em về đã rồi mới đặt tên cho bé.” Lê Châu Sa vừa vuốt nhẹ đôi má mềm mại của đứa bé vừa buồn rầu nói.

Trần Thanh Thảo nghe vậy, nét mặt của cô bé không khỏi mang một nỗi buồn nhàn nhạt. Trước đây Trần Thanh Thảo cũng vẫn luôn tin tưởng rằng Phan Huỳnh Bảo vẫn còn sống. Thế nhưng thời gian đã trôi qua đã lâu như vậy rồi mà vẫn chẳng tìm thấy bóng dáng của Phan Huỳnh Bảo đâu cả. Dần dần Trần Thanh Thảo cũng nhận ra một sự thật, đó chính là… Phan Huỳnh Bảo có thể đã…

Tuy nhiên, không ai dám nói ra điều này ra trước mặt Lê Châu Sa, bởi vì sợ rằng điều này sẽ làm cho Lê Châu Sa bị kích động.

“Có phải em cũng giống như mọi người, cho rằng anh ba của em đã chết từ lâu rồi đúng không?” Như biết Trần Thanh Thảo đang nghĩ gì trong lòng, Lê Châu Sa từ từ ngẩng đầu lên chuyển ánh mắt đang nhìn đứa bé trong tay mình sang nhìn Trần Thanh Thảo.

Đột nhiên bị Lê Châu Sa hỏi như vậy, cơ thể của Trần Thanh Thảo bất giác run lên.

Cô bé không nói một lời nào, chỉ cúi đầu xuống nhìn đầu ngón chân của mình.

“Em và chị hai đều nghĩ rằng Phan Huỳnh Bảo đã chết rồi. Thế nhưng, chị biết, Phan Huỳnh Bảo vẫn chưa chết đầu. Anh ấy vẫn còn sống, chị có thể cảm nhận được điều này.” Lê Châu Sa cười cười, nụ cười trên mặt cô ấy mang theo sự buồn bã xen lẫn với sự chua xót.

Trong lòng của Trần Thanh Thảo rất khó chịu, cô bé nhìn Lê Châu Sa, khàn khàn cất giọng nói: “Chị ba, nếu như anh ba thật sự đã…

“Không có nếu như.” Lê Châu Sa ngắt lời của Trần Thanh Thảo một cách dứt khoát và mạnh mẽ, ánh mắt kiên định và lạnh lùng nhìn Trần Thanh Thảo.

“Gạo Tẻ, trên thế giới này, không có mấy chuyện nếu như hay gì cả, chị biết là anh ấy vẫn còn sống, vậy là đủ rồi.”

Trần Thanh Thảo nhìn vào khuôn mặt vừa kiên định vừa cố chấp của Lê Châu Sa, đột nhiên cô bé phát hiện ra rằng, khi đứng trước mặt của Lê Châu Sa thì những lời mà cô bé vốn dĩ định nói ra lại không thể nói được dù chỉ một câu nào. Lê Châu Sa có sự kiên trì quyết tâm chờ đợi của chính bản thân cô ấy, cho nên Trần Thanh Thảo và những người khác cũng không còn cách nào khác. Việc làm dập tắt sự kiên định trong lòng cô ấy là chuyện không thể, không ai có thể làm được cả.

“Chị hai, tình trạng của anh hai có vẻ đang hồi phục rất tốt. Nói không chừng, anh ấy sẽ sớm tỉnh lại nhanh thôi.”Trần Thanh Thảo bước ra từ phòng của Lê Châu Sa sau đó đi vào căn phòng của Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi, nhìn thấy Hoàng Song Thư đang lau mặt cho Trần Quân Phi, Trần Thanh Thảo vui mừng nói.

Dưới sự chăm sóc cẩn thận chu đảo của Hoàng Song Thư, sức khỏe của Trần Quân Phi hồi phục rất tốt, ít nhiều thì Lâm Thanh Tùng cũng thường gọi bác sĩ đến kiểm tra cho Trần Quân Phi, đã thế lại toàn sử dụng những loại thuốc đắt tiền, thế nên sắc mặt và tình trạng sức khỏe của Trần Quân Phi mới càng ngày càng trở nên tốt hơn.

“Bác sĩ nói rằng sức khỏe của anh ấy đang hồi phục rất tốt, rất có khả năng sẽ tỉnh lại.” Hoàng Song Thư nói với Trần Thanh Thảo nét mặt dịu dàng điềm đạm.

Cô ấy đã đợi Trần Quân Phi rất lâu, nếu như Trần Quân Phi có thể tỉnh lại, Hoàng Song Thư tất nhiên sẽ rất vui mừng.

“Vậy thì tốt quá rồi, hy vọng anh hai sẽ sớm tỉnh lại.” Trần Thanh Thảo bước tới ôm lấy eo của Hoàng Song Thư.

“Ừ… nhưng mà, còn về phía của Châu Sa, chị có hơi lo lắng một chút.” Hoàng Song Thư nhìn Trần Thanh Thảo, nụ cười trên gương mặt ban nãy bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là một nỗi buồn nhàn nhạt.

Nghe thấy những gì Hoàng Song Thư nói, trái tim của Trần Thanh Thảo dường như thắt lại, run lên từng nhịp.

Cô bé nhìn Hoàng Song Thư và nói: “Chị hai, dù sao thì chị ấy cũng phải chấp nhận sự thật…”

“Gạo Tẻ.” Đúng lúc hai người đang nói chuyện, Vũ Vĩnh Kỳ từ ngoài cửa bước vào.

Nhìn thấy Vũ Vĩnh Kỳ, Trần Thanh Thảo bối rối nói: “Có chuyện gì thế anh?”

Vũ Vĩnh Kỳ đang nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Thảo với vẻ mặt đầy sự nghiêm túc, đôi môi mỏng hơi mấp máy, giống như đang muốn nói nhưng lại không biết nói gì.

Thấy bộ dạng này của Vũ Vĩnh Kỳ, nhịp tim của Trần Thanh Thảo đột nhiên tăng nhanh, cô bé hít sâu một hơi nói: Vĩnh Kỳ, đã xảy ra chuyện gì rồi thế?”

Hiếm khi Vũ Vĩnh Kỳ lộ ra vẻ mặt như vậy, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì rồi, nếu không thì làm sao mà Vũ Vĩnh Kỳ lại có thể trưng ra cái bộ dạng như vậy được.

“Vừa nãy một người bạn của anh ở đồn công an gọi điện cho anh, nói với anh rằng…” Vũ Vĩnh Kỳ chỉ nói nửa chừng, không nói tiếp về sau.

Trần Thanh Thảo liếc nhẹ mắt nhìn Hoàng Song Thư, Hoàng Song Thư cũng lo lắng đứng dậy nhìn Vũ Vĩnh Kỳ.

“Vĩnh Kỳ, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra vậy?” Sắc mặt của Hoàng Song Thư cũng trở nên lo lắng bất an theo, hơi thở cũng dần trở nên rối loạn.

Vũ Vĩnh Kỳ chậm rãi nói: “Hy vọng chị và em có thể bình tĩnh, bên phía bọn họ đã tìm thấy thi thể của anh Huỳnh Bảo, đang được đưa đến đồn công an để bên phía chúng ta tới xác nhận…”

“Không thể nào.” Chiếc cốc đang nằm trong tay của Hoàng Song Thư rớt xuống đất, phát ra âm thanh giòn tan.

Căn phòng vốn dĩ đã yên tĩnh, tại thời khắc này, lại càng trở nên yên tĩnh hơn, không ai nói với ai một câu nào, sắc mặt của cả Hoàng Song Thư và Trần Thanh Thảo đều trắng bệch ra.

“Anh nói gì thế? Anh nói lại một lần nữa cho em đi?” Trần Thanh Thảo lên tiếng trước, nhìn chằm chằm vào Vũ Vĩnh Kỳ với đôi mắt đỏ hoe, cô bé như thể đang muốn nuốt chửng lấy Vũ Vĩnh Kỳ vậy.

Vũ Vĩnh Kỳ nhìn Trần Thanh Thảo với ánh mắt buồn rười rượi và chua xót, trên khuôn mặt cương nghị và anh tuấn phảng phất sự đau khổ và bị thương.

Cậu bé không nói một lời nào mà chỉ đứng bất động trước mặt Trần Thanh Thảo, Trần Thanh Thảo như phát điên lên, lao tới người của Vũ Vĩnh Kỳ, kéo lấy áo của Vũ Vĩnh Kỳ, lấy tay đập liên tục vào người của cậu bé mà giận dữ hét lên: “Vũ Vĩnh Kỳ, anh đang nói lung tung cái gì vậy? Tại sao lại trù ẻo anh ba như vậy chứ? Nói cho em biết, rốt cuộc là tại sao?”

Gạo Tẻ, em đừng có như vậy.” Hoàng Song Thư lấy lại bình tĩnh, nhìn thấy hành vi mất kiểm soát của Trần Thanh Thảo, cô vội vàng giữ lấy hai tay của Trần Thanh Thảo.

“Chị hai, anh ấy nói dối, anh ba… anh ba sẽ không… Đôi mắt của Trần Thanh Thảo đỏ hoe, nước mắt của cô bé không ngừng trào ra, Trần Thanh Thảo nhìn Hoàng Song Thư nghẹn ngào nói.

Hoàng Song Thư cười một cách đau khổ, lắc đầu nói: “Chúng ta đã biết trước từ sớm… cái kết quả này… không phải hay sao?”

Những lời của Hoàng Song Thư khiến trong đầu của Trần Thanh Thảo cảm thấy trống rỗng.

Cô bé sững sờ nhìn Hoàng Song Thư, nghẹn ngào không nói ra được một câu nào.

Thời gian tìm Phan Huỳnh Bảo đã lâu như vậy mà chẳng có một chút tin tức nào, kể từ khi đó Hoàng Song Thư và cô bé đã biết rõ rằng tình trạng của Phan Huỳnh Bảo bây giờ lành ít dữ nhiều. Bây giờ thi thể của Phan Huỳnh Bảo đã được tìm thấy, thế nhưng, bọn họ lại không dám tin vào những gì đã nghe thấy.

“Chuyện này nhất định không được để cho Châu Sa biết, nhớ chưa?” Hoàng Song Thư là người đầu tiên bình tĩnh lại, cô lấy tay lau mạnh nước mắt trên mặt, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào Trần Thanh Thảo và Vũ Vĩnh Kỳ rồi nói.

“Em muốn… đi gặp anh ba.” Trần Thanh Thảo đang được Vũ Vĩnh Kỳ ôm chặt trong lòng, cô bé nức nở nấc lên một tiếng, sau đó kéo mạnh áo của Vũ Vĩnh Kỳ và nói.

Vũ Vĩnh Kỳ dịu dàng xoa nhẹ mái tóc của Trần Thanh Thảo, liếc nhìn sang Hoàng Song Thư nói: “Chị hai, chúng ta cùng đi đi.”

Lâm Thanh Tùng chăm sóc rất tốt cho đám người Hoàng Song Thư, thậm chí một ngày hai mươi bốn tiếng đều có bác sĩ túc trực theo dõi cho Trần Quân Phi.

Khi Hoàng Song Thư đang không có việc làm thì cô sẽ luôn ở bên cạnh chăm sóc cho Trần Quân Phi.

Bây giờ thi thể của Phan Huỳnh Bảo đã tìm thấy rồi, tất nhiên là Hoàng Song Thư sẽ không thể để cho Trần Thanh Thảo đi một mình được.

Lê Châu Sa và Lâm Thanh Tùng đều đi ra ngoài rồi, cũng may là Lê Châu Sa không biết, nếu không thì làm sao mà Lê Châu Sa có thể chịu đựng nổi sự thật này đây.

“Chị vào phòng trước xem bé cục cưng sao rồi đã.” Hoàng Song Thư lau sạch nước mắt, gật đầu nói xong rồi rời khỏi phòng của Trần Quân Phi.

Con của Lê Châu Sa cũng có người có kinh nghiệm tới chăm sóc. Đây đều do Lâm Thanh Tùng mời tới, những người này đều rất cẩn thận chu đáo, chăm sóc cho em bé rất tốt.

Hoàng Song Thư thấy vú nuôi đang dỗ cho đứa bé ngủ, bà ấy thấy Hoàng Song Thư bước vào liền lập tức đứng dậy chào Hoàng Song Thư.

“Thằng bé ngủ ngon quá.” Hoàng Song Thư ngồi bên giường, duỗi tay ra nhẹ nhàng chạm vào mái tóc mềm mại của đứa bé cười nói.

“Đúng vậy, tôi chưa bao giờ thấy một đứa trẻ ngoan như vậy, cậu chủ thực sự rất ngoan.” Vú nuôi nhìn đứa trẻ ngoan ngoãn bình thản đang ngủ say sưa trong vòng tay mình, bà ấy trìu mến yêu thương mỉm cười khen ngợi nói với Hoàng Song Thư. “Từ bé Huỳnh Bảo đã là một người rất điềm đạm, tất nhiên con trai của cậu ấy cũng sẽ không thua kém bố của nó rồi.”

Hoàng Song Thư nở một nụ cười nhàn nhạt, nghĩ đến những lời Vũ Vĩnh Kỳ nói ban nãy, trong phút chốc cô ấy lại cảm thấy đau lòng, nước mắt lăn dài trên má.

“Cô chủ, cô không sao đấy chứ?” Vú nuôi thấy tâm trạng hôm nay của Hoàng Song Thư không ổn một chút nào, vội vàng lo lắng mở lời hỏi han.

Hoàng Song Thư luống cuống che mắt, sau đó vừa lắc đầu vừa nói với vú nuôi: “Lát nữa tôi và Gạo Tẻ có việc phải đi ra ngoài một chuyến, một hồi Lê Châu Sa quay trở lại vú cứ nói là tôi và Gạo Tẻ đi siêu thị rồi nha, vú nhớ chưa?”

Vú nuôi gật gật đầu, lúc này thì Hoàng Song Thư mới yên tâm mà rời đi.

Cô chỉ biết rằng chuyện này tạm thời chưa đến lúc nói cho Lê Châu Sa biết. Lê Châu Sa vốn là người luôn tin rằng Phan Huỳnh Bảo vẫn còn sống, nếu như bây giờ đột nhiên nói cho Lê Châu Sa biết rằng đã tìm thấy thi thể của Phan Huỳnh Bảo, chỉ sợ rằng cô ấy sẽ chịu không nổi mà suy sụp mất.

Trần Thanh Thảo và Hoàng Song Thư được Vũ Vĩnh Kỳ đưa tới đồn công an, sau khi đi đến nhà xác, bác sĩ pháp y đẩy thi thể của Phan Huỳnh Bảo ra.

Cơ thể của Phan Huỳnh Bảo được bao phủ bởi một tấm vải trắng, không ai biết thi thể trông như thế nào dưới tấm vải trắng ấy.

Bác sĩ pháp y nhắc nhở Trần Thanh Thảo và Hoàng Song Thư: “Bởi vì tình trạng của thi thể khá thảm thương, tôi khuyên mọi người không nên xem.”

Thế nhưng Trần Thanh Thảo và Hoàng Song Thư đều lắc đầu và khẳng khẳng muốn xem.

Bác sĩ pháp y không còn lựa chọn nào khác ngoài việc mở tấm vải trắng người ở bên trong đã máu me be bét, không thể nhìn ra được khuôn mặt này ngày trước đã khôi ngô tuấn tú như thế nào.

“Đây không thể là anh ba được.” Trần Thanh Thảo nhìn vào cái thi thể đẫm máu ở trước mặt, đột nhiên quay qua nhìn bác sĩ pháp y rồi quát lớn.

Bác sĩ pháp y nhìn Trần Thanh Thảo, ánh mắt thản nhiên nói: “Tại sao không thể chứ? Chẳng lẽ cô cho rằng tôi đang lừa cô sao?”

Hơi thở của Trần Thanh Thảo dần trở nên gấp gáp, cô bé chỉ vào khuôn mặt đã không thể nhận dạng được nữa và nói: “Ngay cả đã bị hủy hoại cả khuôn mặt thì cũng không thể nào là anh ba của tôi được, các người dựa vào cái gì mà lại nói người này là anh ba của tôi?”

“Gạo Tẻ, bọn họ đã làm xét nghiệm để đối chiếu rồi, nếu như em vẫn không tin thì có thể xét nghiệm lại.” Vũ Vĩnh Kỳ biết rằng Trân Thanh Thảo nhất định sẽ không tin, cậu bé bèn bước tới ôm lấy vai của Trần Thanh Thảo rồi khàn giọng nói với cô bé.

Bộ não của Trân Thanh Thảo như bị thứ gì đó kích thích, cả người cô bé đều ngây ngốc ra, chỉ có thể đứng trơ người ra nhìn Vũ Vĩnh Kỳ mà không nói được lời nào, nước mắt lại cứ thế tuôn ra không ngừng.

“Người này không phải là anh ba, Vũ Vĩnh Kỳ, anh trả lời em đi, không phải là như vậy, đúng không?” Nghe thấy tiếng khóc nức nở và nghẹn ngào của Trần Thanh Thảo, từ sâu thẳm đôi mắt của Vũ Vĩnh Kỳ ẩn chứa những giọt nước mắt mờ nhạt.

Cậu bé ôm chặt lấy Trần Thanh Thảo, quay sang cảm ơn bác sĩ pháp y, sau đó vừa đỡ Trần Thanh Thảo rời đi, vừa đỡ Hoàng Song Thư.

Hoàng Song Thư vẫn còn khá bình tĩnh, cô nhìn Trần Thanh Thảo đang khóc rất đau khổ, trong lòng cũng cô cũng có chút nhói lên.

Phan Huỳnh Bảo có ý nghĩa rất đặc biệt với với Trân Thanh Thảo, Trần Thanh Thảo rất kính trọng người anh trai này. Bây giờ khi nhìn thấy thi thể của Phan Huỳnh Bảo, Trần Thanh Thảo không thể chấp nhận được sự thật, điều này cũng dễ hiểu thôi.

“Gạo Tẻ, em mà như vậy thì sẽ làm cho Phan Huỳnh Bảo cảm thấy không yên tâm nhắm mắt đâu.” Sau cùng, Hoàng Song Thư bước tới và nhẹ nhàng xoa mái tóc của Trân Thanh Thảo rồi nói.

Trần Thanh Thảo quay đầu lại nhìn Hoàng Song Thư, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô bé vương chút nước mắt mờ ảo, đôi mắt to tròn xinh đẹp long lanh như được bao phủ bởi một làn sương mỏng.

Advertisement
';
Advertisement