Mê Tình Loạn Ý (full 611 chap) - Huỳnh Bảo Nhi - Trần Thanh Vũ

Chương 597

Sau bữa tối, Lê Châu Sa thấy bầu không khí căng thằng giữa Trần Thanh Thảo và Đinh Kiến Quốc, cô ấy mang một đĩa hoa quả đến phòng của Trần Thanh Thảo và nhìn thấy cô đang viết nhật ký trên máy tính. Trần Thanh Thảo dừng lại bàn tay của mình trên bàn phim, và sau đó cô tắt máy tính.

Cô cười nhạt, lắc đầu nói: “Không phải, sao chị hỏi em the a?”

“Vì, chị cảm thấy hôm nay hai người có chuyện gì không vui. Hôm nay em và Đinh Kiến Quốc đã xảy ra chuyện gì?” Lê Châu Sa đưa cho Trần Thanh Thảo một quả nho, hỏi cô như vậy.

Trần Thanh Thảo cúi mặt xuống, cười nhạt nói: “Chị ba, chúng em thật sự không có chuyện gì, chỉ đừng lo lắng nhé.”

“Em bảo chị đừng lo lắng sao? Em và Đinh Kiến Quốc đến lúc này sắp kết hôn rồi, Gao Tè, em đừng quá bưởng bình cứng đầu như vậy. Theo chị ba đánh giá, Đinh Kiến Quốc là một người đàn ông tốt, cậu ấy sẽ chăm sóc lo lắng cho em thật chu đáo hơn cả anh ba của em nữa đó.

Những gì Đinh Kiến Quốc làm cho Trần Thanh Thảo thật sự rất tốt đẹp đã được cả nhà họ Trần nhìn thấy, nếu không thì Trần Quân Phi sẽ không cho Đinh Kiến Quốc yêu Trần Thanh Thảo đến giờ này.

Chính vì họ thấy Đinh Kiến Quốc rất thích Trần Thanh Thảo nên hai người đã đồng ý để Trần Thanh Thảo và Đinh Kiến Quốc tỉnh đến chuyện kết hôn.

“Hôm nay anh ấy đột nhiên hỏi em, Vũ Vĩnh Kỳ lúc nhỏ có đáng yêu bằng Cảnh Duy không. Trần Thanh Thảo nhìn Lê Châu Sa một lúc lâu rồi mới kể cho Lê Châu Sa chuyện xảy ra hôm nay.

Trên mặt Trần Thanh Thảo hiện lên nét u sầu. Sau một lúc lâu, Lê Châu Sa ngồi bên cạnh Trần Thanh Thào, nắm tay Trần Thanh Thảo an ủi cô và nói: “Chị biết, em vẫn không thể quên Vũ Vĩnh Kỳ, nhưng con người ta luôn luôn học cách quên đi, dù sao cuộc đời của chúng ta còn rất dài, đừng đầy ài bản thân như thế này, chị biết em không vui, nhưng hãy vui lên mà sống em nhé.”

“Chị ba… em hiểu điều này… nhưng em không thể quên được.” Trần Thanh Thảo ôm đầu nhìn Lê Châu Sa cười buồn bà lắc đầu.

“Thôi, nếu không quên được thì cũng đừng quên, bây giờ em nghỉ ngơi một lúc, lát nữa chị sẽ nói chuyện với Đinh Kiến Quốc

Lê Châu Sa hiểu rõ để quên đi một người cảm giác đau đớn như thế nào.

Khi mọi người nói rằng Phan Huỳnh Bảo đã chết, Thanh Thảo và Hoàng Song Thư cũng đều tìm cách khiến cô quên Phan Huỳnh Bảo nhưng cô đã không thể quên.

Làm sao con bé có thể quên được Vũ Vĩnh Kỳ? Vì hình bóng của anh ta luôn in đậm trái tim con bé.

Sau khi Lê Châu Sa rời khỏi phòng ngủ của Trần Thanh Thảo, cô ấy đã đi tìm Đinh Kiến Quốc, tìm kiếm xung quanh, cô ấy không thấy Đinh Kiến Quốc đâu. Cuối cùng, quản gia nói Đinh Kiến Quốc vừa đi ra ngoài. Cô ấy đã hỏi quản gia là Đinh Kiến Quốc đã ra ngoài có việc gì. Quản gia nói không biết, chỉ biết rõ lúc Đinh Kiến Quốc đi ra ngoài, sắc mặt không vui với một tâm trạng không tốt.

Lê Châu Sa thở dài thườn thượt, bất lực.

Dù sao thì, những vấn đề trong mối quan hệ giữa Trần Thanh Thảo và Đinh Kiến Quốc sẽ phải do hai người họ tự giải quyết, không ai khác có thể làm điều đó.

“Có chuyện gì vậy?” Phan Huỳnh Bào trở về phòng ngủ sau phòng làm việc, anh ngạc nhiên khi thấy Lê Châu Sa dang ngôi lặng lẽ trên gương trang điểm, tay cô ấy chạm vào lọ kem dưỡng da,

Anh ôm lấy Lê Châu Sa từ phía sau, hôn lên tại Lê Châu Sa và hỏi.

Lê Châu Sa định thần lại, nhìn khuôn mặt đẹp trai của Phan Huỳnh Bảo và nói: “Không có gì đầu, em chi nghĩ đến Gạo Tề và Đinh Kiến Quốc, em đang lo lắng cho họ.”

“Việc gì em phải lo lắng?” Phan Huỳnh Bảo về oải nhíu đôi lông mày rậm rạp.

Lê Châu Sa nói với Phan Huỳnh Bảo những gì mà Trần Thanh Thảo đã nói với cô hôm nay. Sau khi Phan Huỳnh Bảo nghe thấy, anh không nói gì, chỉ chạm tay vào lông mày của Lê Châu Sa nhẹ nhàng: “Thôi để chuyện đó cho hai người họ giải quyết. Hai người bọn họ không sao cả, chúng ta không nên tham gia nhiều em a “Em không muốn tham gia vào chuyện giữa hai người bọn họ, chỉ là nhìn Gạo Tẻ thể này, em cũng cảm thấy rất áy náy.

Phan Huỳnh Bảo cúi đầu, hôn lên lông mày của Lê Châu Sa, rồi ôm Lê Châu Sa lên giường: “Lề Châu Sa anh muốn em” Lê Châu Sa nhìn Phan Huỳnh Bảo càng ngày càng đẹp trai, cánh tay khỏe mạnh vươn ra, không khỏi xao xuyển trong lòng.

Phan Huỳnh Bảo cười khúc khích, cắn chặt mối Lê Châu Sa một cách tình cảm,

Nửa đêm, Trần Thanh Thảo cảm thấy cổ họng khát khô, bật đèn định dậy lấy nước uống, cô giật bắn người thấy cạnh giường có một bóng đen ngồi xuống, Trần Thanh Thảo sợ đến toát mồ hôi lạnh, nắm lấy điều khiển. Khi cô định ném nó vào người đang đi tới, đột nhiên một đôi bàn tay nóng bỏng, đã nắm chặt lấy tay Trần Thanh Thảo.

Trần Thanh Thảo cứng đơ người và cắn chặt môi.

“Đinh Kiến Quốc… anh uống rượu à?”

Sau khi nhìn rõ ai là người nắm lấy tay mình, trái tìm sợ hãi của Trần Thanh Thảo dần bình phục, cô nhìn khuôn mặt đẹp trai ứng hồng của Đinh Kiến Quốc nhíu mày lo lắng nói.

“Đúng vậy! Đinh Kiến Quốc đỏ mắt nhìn kỹ Trần Thanh Thảo, như thể anh muốn khắc Trần Thanh Thảo vào xương của mình vậy. Đinh Kiến Quốc nhìn cô bằng ánh mắt này. Trần Thanh Thảo cảm thấy ớn lạnh sống lung.

Cô giả vở bình tĩnh và nói: “Em sẽ rót cho anh một các nước anh uống cho tỉnh táo nhé”.

Nói xong, Trấn Thành Thào muốn ra khỏi giường đi rót nước nhưng anh không muốn, Đinh Kiến Quốc sẽ không để Trấn Thành Thảo ra khỏi giường mà ngược lại đề Trần Thanh Thảo xuống giường.

Trần Thanh Thảo kêu lên một tiếng ngại ngùng, khuôn mặt thanh tủ và xinh đẹp của cô đỏ bừng.

“Đinh Kiến Quốc, anh làm gì vậy… mau… buông em ra.”

Cô không ngờ rằng Đinh Kiến Quốc sẽ làm chuyện đó đột ngột thế này, cô hét lên, Đinh Kiến Quốc cúi đầu xuống và đặt môi anh lên miệng Trần Thanh Thảo, trong miệng anh đẩy mùi rượu.

Trần Thanh Thảo cố gắng đẩy Đinh Kiến Quốc ra, nhưng Đinh Kiến Quốc ngoan cố ép Trần Thanh Thảo, không cho Trần Thanh Thảo rời khỏi anh.

Trần Thanh Thảo mặt đỏ bừng, khi cô định nói thì Đinh Kiến Quốc đã nói.

“Trần Thanh Thảo, anh cảm thấy rất đau khổ.”

Trần Thanh Thảo cơ thể đột nhiên cứng ngắc, cả người run lên.

Đôi mắt cô rớm lệ nhìn Đinh Kiến Quốc,

Đinh Kiến Quốc đưa tay lên, dùng ngón tay xoa nhẹ lên mi mắt Trần Thanh Thảo, khản khăn và đau đớn: “Anh… thật sự rất đau, rất đau

Đinh Kiến Quốc án vào vị trí của ngực, đau đớn sâu sắc nói với Trần Thanh Thảo,

Nghe những lời đầu đớn của Đinh Kiến Quốc, đôi mắt Trần Thanh Thảo không khỏi lo lắng.

Cô duỗi tay ra, ôm eo Đinh Kiến Quốc, ngà đầu vào trong vòng tay Đinh Kiến Quốc: “Em xin lỗi, em đã khiến anh đau khổ như vậy, đúng không anh?”

Mọi chuyện đều là lỗi của cô, cô đã khiến Đinh

Kiến Quốc đau đớn như vậy, cô cảm thấy áy náy vô cùng, thực sự là… có lỗi với anh Đinh Kiến Quốc ôm chặt Trần Thanh Thảo điền cuồng hôn lên môi cô, động tác háo hức như thể muốn nuốt chửng Trần Thanh Thảo.

Trần Thanh Thảo phát ra một tiếng kêu khó chịu, cô nhẹ nhàng đầy người của Đinh Kiến Quốc và thở gấp: “Đinh Kiến Quốc… từ từ và chậm lại đi anh”

“Anh yêu em Trần Thanh Thảo, anh rất yêu em”

Đinh Kiến Quốc đẩy tay Trần Thanh Thảo ra, sau khi cởi cúc áo ngủ của cô, anh đã bắt đầu hung hằng mãnh liệt.

Nhìn Đinh Kiến Quốc đang vùi đầu vào hỗn điện cuồng lên môi và cổ mình, đôi mắt Trần Thanh Thảo lờ mo do hoe.

Cô chạm vào tóc Đinh Kiến Quốc, trái tim cô khẽ run lên.

Advertisement
';
Advertisement