Một Thai Ba Bảo: Ta Trọng Sinh Tái Giá Giúp Chồng Mới Làm Giàu

Tống Duệ Nguyệt không nói có cũng không nói không, hỏi ngược lại: "Bác ơi, trong tay bác có phiếu hay có vải sao?"

Bà cụ nhìn xưng quanh, tiến lại gần hạ giọng: "Trong tay tôi có vải đích xác lương lấy từ nhà máy dệt, không cần phiếu, tính cho cô tám hào một thước, thế nào?"

Tống Duệ Nguyệt nghĩ trong tay tôi có nhiều vải, cô bây giờ muốn tìm người hỏi thăm xem chợ đen ở đâu: "Bác ơi, cháu không cần vải nhưng mà, bác có thể chỉ cho cháu biết chợ đen đi thế nào không?"

Nói xong còn nhét hai viên kẹo sữa vào tay bà cụ. Bà cụ thấy không làm ăn được nhưng vẫn nhận hai viên kẹo sữa, thế là cười đến nỗi cả hàm răng vàng khè đều lộ ra: "Đi, tôi dẫn cô đi, cô đừng đi quá gần, biết không?"

Tống Duệ Nguyệt gật đầu, đợi bà cụ đi đến bên kia đường rồi, cô mới từ từ đi theo. Đi qua hai con phố là đến nơi, một con hẻm thông tứ phía, ở tối vào có hai người đàn ông trẻ tuổi trông có vẻ lưu manh, miệng còn nhai trầu, thấy Tống Duệ Nguyệt, ánh mắt đồi trụy trong mắt không giấu được, một người cao gầy, trực tiếp huýt sáo với Tống Duệ Nguyệt: "Em gái, có người yêu chưa? Nhìn anh thế nào?"

Tống Duệ Nguyệt cười cười, hỏi với ý đồ xấu: "Anh nói xem nếu lúc này tôi hét tên một tiếng là lưu manh thì sẽ thế nào?”

Gã cao gầy: ... sẽ thế nào? Tất nhiên là chợ bị cảnh sát dẹp, liên lụy đến việc làm ăn của ông chủ, sau đó bị ông chủ bắt lại đánh cho nửa sống nửa chết, sau này cũng đừng hòng làm ăn ở thành phố này nữa.

"Tôi thấy cô gái xinh đẹp như vậy một mình ra ngoài không an toàn, có người yêu bảo vệ không phải tốt hơn sao, không có ý xấu gì đâu... Cô gái đừng nhạy cảm như vậy chứ!" Gã cao gầy tuy đã thu lại vẻ đồi trụy trên mặt nhưng vẫn không tránh khỏi vẻ khinh bạc trên người.

Tống Duệ Nguyệt tiện tay nhặt một viên gạch bên cạnh, dùng hai tay bẻ mạnh, bẻ thành hai đoạn, ném xuống trước mặt hai người: "Bây giờ thì sao? Còn an toàn không?"

Hai người mặt đầy vẻ kinh hoàng, giọng nói cũng có chút lắp bắp: "An, an toàn... Mời cô... mời cô."

Tống Duệ Nguyệt vỗ vỗ bụi gạch trên tay, dưới vẻ mặt vừa sợ vừa không dám trêu chọc của hai người, cô đi vào trong hẻm.

Nói là chợ đen nhưng người bán hàng không nhiều lắm, dù sao thì nếu bị bắt thì sẽ bị xử lý nghiêm.

Tống Duệ Nguyệt lúc vào cũng hơi chột dạ!

Cô kiếp trước cộng kiếp này cũng là lần đầu tiên đến chợ đen, vốn dĩ chỉ là đến đây để thăm dò xem chợ đen ở đâu, bán những gì, giá cả thế nào...Vào chợ đen, cô phát hiện phần lớn bán lương thực, trứng, gà vịt, thịt lợn, thịt dê, vải vóc, những thứ thường dùng hàng ngày, cô thong thả đi vào trong, gặp người đang nói chuyện mua bán, tiện thể nghe giá cả, không cần phiếu thì sẽ đắt hơn bốn năm hào so với giá bán ở hợp tác xã và chợ nông sản.Nếu là thịt thì càng đắt hơn hai hào, ví dụ như thịt lợn, ở chợ nông sản mua phải tám hào một cân, chợ đen phải bán đến một đồng ba, còn rất đắt hàng, hầu như vừa lấy ra đã bị cướp sạch.

Cô không định bán số thịt trong không gian của mình, chỉ định bán một số hàng hóa của cửa hàng hai đồng, còn lại một ít để tự dùng hoặc tặng người khác, còn về những bộ quần áo trung niên màu đỏ và tím trong không gian, lúc này mọi người mặc quần áo đều xám xịt, đặc biệt giản dị, cô thực sự không tiện lấy ra bán, chỉ có thể tiếp tục để trong đó.Đi trong đó khoảng mười mấy phút, Tống Duệ Nguyệt thấy một người đàn ông trung niên gầy như que tre, mặt vàng như nghệ, mặc Trung Sơn trang, đeo kính, gặp ai cũng hỏi: "Tôi có đồ cổ đây, có cần không?"Hỏi liên tục mười mấy người, không ai trả lời.

Lúc này, đừng nói đến đồ cổ, ngay cả vàng bạc cũng không dám lấy ra.Nhưng Tống Duệ Nguyệt thích!Tuy nhiên, cô không chủ động tiến lại gần mà giả vờ như không có chuyện gì đi về phía trước, quả nhiên, người đàn ông trung niên không bỏ qua cô.

"Cô gái, tôi có đồ cổ đây, cô có cần không?"

Advertisement
';
Advertisement