Lưu Mỹ Lan thấy chồng mình đến, càng tủi thân sợ hãi hơn, nước mắt rơi càng dữ.
Đợi về đến nhà, người cũng bình tĩnh lại, mới kể lại chuyện vừa xảy ra một cách thêm mắm dặm muối, cuối cùng còn nói:
"Lục Yến Từ đám nói chuyện với em như vậy, căn bản không coi anh là bộ trưởng hậu cần ra gì, anh nhất định phải trút giận cho em."
Tạ Dụ nghe xong, lại cười lạnh: "Sao vậy? Em tưởng chỉ với một mình anh là bộ trưởng hậu cần, có thể làm gì cậu ta?"
Lưu Mỹ Lan ngày thường ở nhà cũng ngang ngược tùy hứng, bây giờ chồng mình không những không an ủi mình, ngược lại còn nói bênh Lục Yến Từ, thế là tức giận không chỗ phát tiết, mắng: "Anh có phải là đồ ngốc không? Anh không biết cắt nguồn cung cấp của đoàn họ à?"
Tạ Dụ không nhịn được, trợn mắt, giọng lạnh lùng hỏi: "Vậy là em muốn anh mang tiếng xấu mà chuyển ngành sao?"
Hai chữ chuyển ngành như bóp chặt lấy cổ họng Lưu Mỹ Lan. Khiến khí thế ngạo mạn của cô ta đột ngột dừng tại. Một lúc lâu sau, mới thì thầm nói: "Vậy thì anh cứ trơ mắt nhìn em bị cậu ta bắt nạt như vậy sao?"
Tạ Dụ đầy vẻ chán ghét: "Bắt nạt gì chứ? Cậu ta bắt nạt em ở đâu? Không phải chính em tự mình đi gây chuyện sao? Anh thấy cậu ta cũng không nói sai, bố cậu ta là quân trưởng còn không quản cậu ta cưới ai, em dựa vào đâu mà chỉ tay năm ngón? Em tưởng mình là ai? Hay là em tưởng anh là ai? Người khác nể mặt anh mà cho em mấy phần, em còn thật sự coi mình là nhân vật rồi sao?"
Lưu Mỹ Lan chưa từng bị chồng mình dạy dỗ như vậy, cơn tức ở chỗ Lục Yến Từ còn chưa tiêu, lập tức tủi thân khóc lớn.
Tạ Dụ người này mặc dù bình thường đều chiều theo những chuyện nhỏ của Lưu Mỹ Lan nhưng trong những chuyện lớn đúng sai lại rất có nguyên tắc, nếu không, quân đội cũng không thể để hắn ta đến làm bộ trưởng hậu cần này.
Bây giờ vợ ở nhà khóc, hắn cũng lười dỗ dành, nếu không càng dỗ càng hăng càng ầm ĩ, thế là dứt khoát ra khỏi nhà, đến đoàn bốn tìm Lục Yến Từ.
---
Tống Duệ Nguyệt ở thôn Hải Giác đối diện không biết chuyện xảy ra ở quân đội, lúc này, cô đang bưng bát cơm, miệng ăn thịt kho tàu, thơm lắm.
Tằng A Bà nhìn cô làm hết hai miếng thịt ba chỉ, đau lòng đến mức cứ đi vòng vòng, lại không tiện nói cô mãi, đợi đến khi thịt vào nồi, xào ra mùi thơm, dù đau lòng cũng không nhịn được mà liên tục nuốt nước miếng.
Tống Duệ Nguyệt nấu ăn rất khéo, thịt ba chỉ xào vàng ươm từng miếng, cho thêm gừng, đại hồi, quế, thơm phức, lại cho thêm vài quả ớt khô, rồi dùng nước giếng pha vài giọt ngọc dịch đổ vào nồi om, không lâu sau đã ngửi thấy mùi thịt thơm nức, cô dám nói, chỉ ngửi mùi thơm này thôi cũng có thể ăn hết hai bát cơm trắng.Lục Kim An đang chơi đồ chơi mới ở bên ngoài, ngửi thấy mùi thơm thì như chú chó nhỏ, chạy lon ton vào bếp.
Nhón chân, muốn xem trong nồi là cái gì, sao lại thơm thế?"Thím nhỏ, bế bế, thịt thơm quá." Vừa dứt lời, nước miếng đã chảy ra từ khóe miệng.
Tống Duệ Nguyệt nhìn bộ dạng thèm ăn của cậu bé, suýt cười chết, cô bế nó lên, mở nắp nồi cho nó xem, cậu bé thấy miếng thịt đỏ au, vừa nuốt nước miếng vừa nhíu mày suy nghĩ một lúc mới nói: "Hôm nay cháu quyết định ăn luôn cả phần cơm ngày mai."Tằng A Bà, Tống Duệ Nguyệt: ... Cũng không cần thiết đến vậy đâu.
"Ngày mai còn có sườn, thím nấu sườn kho cho cháu ăn, được không? Buổi tối không được ăn quá no, không thì đau bụng, phải tiêm đấy."Tống Duệ Nguyệt vội vàng khuyên đứa trẻ đang muốn làm liều.
Đến giờ ăn cơm, Tằng A Bà không để cô lấy hết thịt ra, mà chia thành ba bát, chỉ lấy ra một bát, hai bát còn lại đậy nắp, chuẩn bị lát nữa cho vào giếng cất, ăn dần.Tống Duệ Nguyệt không còn cách nào khác, lại xào thêm một đĩa rau xanh, còn nấu một bát canh rong biển trứng, rắc thêm hành lá, vừa tươi vừa thơm.
Tằng A Bà tuổi đã cao, răng không tốt nhưng may là thịt kho tàu Tống Duệ Nguyệt làm mềm, thơm, tan ngay trong miệng, không ngấy, cộng thêm cả năm cũng khó được ăn thịt hai lần nên bà cũng tham lam ăn thêm vài miếng.