Một Thai Ba Bảo: Ta Trọng Sinh Tái Giá Giúp Chồng Mới Làm Giàu

Lục Yến Từ thấy cô nghe mà mặt mày ngơ ngác, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, còn tưởng cô không khỏe, lo lắng đưa tay lên trán cô. Lúc này Tống Duệ Nguyệt mới hoàn hồn, đối điện với khuôn mặt đẹp trai nghiêm lúc và lo lắng của người đàn ông, cô chột dạ nhìn đi chỗ khác. Chậc! Cô bị làm sao vậy? Kiếp trước gả cho Trương Dục Sơ, cô vẫn luôn bình tĩnh, không hề gợn sóng, đến mức khi biết hắn ta và Dịch Lan dây dưa với nhau, cô cũng chỉ tượng trưng làm ầm lên một chút, trong lòng chỉ có tức giận chứ không đau lòng, vì vậy sau đó cô mới tiếp tục mang danh là phu nhân Trương Dục Sơ, sống với hắn ta mấy chục năm mà không có tình cảm. Nhưng bây giờ, mỗi lần nhìn thấy Lục Yến Từ, cảm xúc của cô đều có chút không kiểm soát được, đặc biệt là cô phát hiện ra trong đầu mình luôn nghĩ đến những thứ không mấy lành mạnh... Điều này thật xấu hổ. Lục Yến Từ sờ trán cô, không thấy sốt, sắc mặt cô lơ lửng và chột dạ, không hiểu sao anh lại nhớ đến chuyện vừa nãy ở bên ngoài, cô gái nhỏ kiễng chân nói vào phòng l.i.ế.m vết thương... Không hiểu sao cổ họng anh có chút khô khốc, ánh mắt càng thêm sâu thẳm, anh xoa đầu cô, giọng nói khàn khàn khiến người ta giật mình: "Kiều Kiều nhịn thêm một chút, được không? Nhiều nhất là hai tháng nữa, sau này muốn làm gì cũng tùy em."

Tống Duệ Nguyệt trợn tròn mắt, không biết tại sao, cô tại hiểu được ý tứ trong lời nói của Lục Yến Từ, sau đó tức giận xấu hổ, hung dữ nói: "Nhịn cái gì? Anh đừng nói bậy. Lục Yến Từ, anh là quân nhân, sao có thể nghĩ đến những thứ không lành mạnh như vậy?" "Vậy Kiều Kiều nói xem, anh đang nghĩ đến điều gì không flành mạnh?" Ý cười trong mắt Lục Yến Từ càng đậm. Tống Duệ Nguyệt không thể phản bác, tức thành cá nóc.

Đằng nào thì đằng nào, thấy cô tức giận, anh càng cười vui vẻ hơn, là kiểu không thể che giấu được.

Tống Duệ Nguyệt tức quá! Đã vậy thì anh cứ nghĩ như vậy đi, nếu cô không có hành động thực tế nào thì chẳng phải là có lỗi với bản thân sao?

Vì vậy, dứt khoát không làm thì thôi, làm thì phải làm cho trót! Ngay tại chỗ diễn cho Lục Yến Từ một màn cưỡng hôn, trực tiếp đè anh xuống, sau đó hôn lên môi người đàn ông.

Lục Yến Từ là người như thế nào, đó là người có tốc độ tư duy cực kỳ nhanh nhạy, cộng thêm Tống Duệ Nguyệt luôn lén lút cho anh uống chút ngọc dịch, giá trị võ lực còn khủng khiếp hơn trước.

Vì vậy, khi Tống Duệ Nguyệt xông lên, chỉ cần anh muốn, hoàn toàn có thể tránh được.

Nhưng anh không tránh, còn đưa tay đỡ lấy cô gái nhỏ, đợi cô hôn lên mình, anh lật người lại, thế là anh chủ động.

Tống Duệ Nguyệt kinh hô một tiếng, phát hiện mình đã trở thành người bị đè, lúc này cô vô cùng phấn khích, vui mừng, mong đợi!

Nhưng mà... Người đàn ông chỉ nhìn cô chằm chằm, ánh mắt như vực sâu u ám, dường như có thể nuốt chửng cô, khiến cô không hiểu sao lại run lên.Lục Yến Từ nuốt nước bọt, giọng nói khàn khàn đầy nguy hiểm: "Kiều Kiều, nghe lời, bây giờ chưa phải lúc."

Tống Duệ Nguyệt sắp phát điên rồi, rất muốn chửi người: Mẹ kiếp anh đã muốn đến thế này rồi, bảo em nghe lời thế nào? Anh cố tình trêu chọc, còn bắt em phải nhịn, anh chơi trò dục cầm cố tung này quá giỏi rồi."Vậy... anh buông em ra, có bản lĩnh thì trước khi kết hôn, anh đừng đụng đến một sợi tóc của em." Cô tức c.h.ế.t mất.

"Không được, anh đụng vào em thì anh có thể nhịn được, chủ yếu là anh sợ em nhịn không được." Lục Yến Từ đúng lý hợp tình từ chối.Tống Duệ Nguyệt tức đến trợn tròn mắt: A a a, người đàn ông này quá đểu.

Đúng lúc cô tức giận muốn đá người đàn ông thì thấy đầu anh đột nhiên cúi xuống, một nụ hôn dịu dàng rơi xuống.Cảm giác mềm mại ấm áp, đầu óc cô choáng váng, theo bản năng nhắm mắt lại.

Cho đến khi bên ngoài, vang lên giọng nói trong trẻo của Lục Kim An: "Thím nhỏ và yêu thúc đâu rồi? Hừ! Chắc chắn họ lại ôm ấp nhau sau lưng cháu, họ thật quá đáng, chuyện tốt như vậy mà không bao giờ cho cháu tham gia."

Advertisement
';
Advertisement