Nói xong, lại có chút buồn bã: "Oi, chỉ tiếc là bây giờ quản lý chặt quá, không thì tôi sẽ lấy mấy món đồ quý đi làm sính lễ cho Tiểu Nguyệt. Tôi nghe thằng tư nói, Tiểu Nguyệt đẹp như tiên nữ, xinh lắm, tính tình cũng ngoan ngoãn, ôi chao! Chỉ tiếc là tôi không có số hưởng như vậy!" Lục Binh Văn: ... Ai, không sinh được con gái thì đúng là không vượt qua được cái ngưỡng này! "Đợi đến khi vợ thằng tư sinh cháu gái cho chúng ta, bà cứ để hết cho cháu gái, cũng như vậy thôi." Dù sao thì cũng đừng hòng đến lượt mấy đứa con trai, muốn có đồ quý thì tự kiếm lấy. Ôn Hội Ninh thấy ông già nhà mình hôm nay cuối cùng cũng nói được một câu dễ nghe, sắc mặt cũng, tốt hơn nhiều, tiếp tục vui vẻ dọn đẹp.
Xa xôi tận đảo Nam Châu, Tống Duệ Nguyệt hoàn toàn không biết mình còn chưa kết hôn mà đã gánh trên vai trọng trách phải sinh cho nhà họ Lục một đứa cháu gái. Lúc này cô đang bế Lục Kim An đi về, giữa đường thấy mấy đứa trẻ vây quanh nhau không biết đang nói gì, còn nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Đến gần nhìn thì thấy là đám bạn nhỏ cùng đi cắt cỏ với cô vào buổi sáng.
"Sao mấy đứa còn chưa về? A Thu, sao em lại khóc?"
"Lão đại, anh họ của A Thu cướp mất viên kẹo của nó. Bây giờ nó đang buồn đây." Người nói là A Tứ.
Tống Duệ Nguyệt chột dạ nhìn xung quanh, may mà không có ai, cái cách gọi lão đại này khiến cô như thể là một tên lưu manh xã hội.
"Chỉ một viên kẹo thôi mà, sao em không ăn?" Tống Duệ Nguyệt không hiểu.
A Thu lau nước mắt trên mặt: "Em muốn để dành cho mẹ ăn nhưng mãi không có cơ hội, vừa rồi... viên kẹo không may rơi ra khỏi túi, anh hai đã cướp mất."
Tống Duệ Nguyệt: ... là một đứa trẻ hiếu thảo.
"Mẹ em đâu?"
"Mẹ em vẫn đang làm việc ở nhà, em phải ở nhà giúp mẹ nhưng bác cả bảo em trông em Tiểu Mãn." A Thu thầm nghĩ nếu ở nhà làm việc cùng mẹ, nhân lúc không có ai, nó sẽ đưa viên kẹo cho mẹ ăn nhưng giờ thì việc không giúp được mẹ, kẹo cũng bị cướp mất, nó thật vô dụng.Tống Duệ Nguyệt nghe xong liền im lặng."Được rồi, muộn rồi, về nhà nhanh đi, đừng để người lớn trong nhà lo lắng." Bên cạnh, giọng nói của bà Tằng vang lên đúng lúc.
Mấy đứa trẻ cũng không nán lại nữa, chạy về nhà.Đợi mọi người đi hết, bà Tằng mới nói: "Hoàn cảnh như nhà A Thu, chỉ riêng đội chúng ta đã có rất nhiều, chưa nói đến đội bên cạnh, thậm chí là cả đảo Nam Châu. Cháu không quản hết được, hơn nữa, mẹ của A Thu nếu đầu óc tỉnh táo một chút thì cũng không thể để người ta bắt nạt hai mẹ con như vậy."Tống Duệ Nguyệt đương nhiên hiểu được lý lẽ này.
Nói trắng ra, kiếp trước cô cũng không tỉnh táo nên mới rơi vào kết cục như vậy.Sau này cô mới hiểu ra rằng đừng bao giờ gửi gắm tương lai của mình vào người khác, phụ nữ chỉ có tự mình mạnh mẽ, đủ xuất sắc thì mới có thể tự tin, mới có thể sống cuộc sống rực rỡ của riêng mình.Ngày hôm sau, Tống Duệ Nguyệt vẫn dậy từ khi trời chưa sáng, trước tiên là đeo gùi theo các bạn nhỏ đi cắt hai lượt cỏ lợn, một lượt đưa đến chuồng lợn, một lượt đưa đến chuồng bò.
Vì cảm giác kỳ lạ hôm qua, hôm nay đến chuồng bò, cô nhân lúc A Tứ và mấy người vào đổ thức ăn cho bò, cô đứng bên ngoài đợi mọi người thì đặc biệt chú ý đến mấy người trong chuồng bò.Trong chuồng bò có bốn nam hai nữ, trong bốn người đàn ông, người lớn tuổi nhất trông đã sáu bảy mươi tuổi, tóc bạc trắng, trên mặt có nhiều nếp nhăn, lông mày bên phải có nốt ruồi đen, đeo kính gọng đen, mặc áo khoác xám vá nhiều miếng, quần dài đen, giày vải trên chân cũng vá nhiều miếng, tuy ở trong chuồng bò nhưng người lại sạch sẽ, toàn thân toát lên vẻ thư sinh nồng đậm.Ba người còn lại trông trẻ hơn một chút nhưng đầu đều đã có tóc bạc, trên người mặc cũng khá sạch sẽ, có lẽ ở đảo Nam Châu đã lâu, môi trường sống và dinh dưỡng kém, khiến sắc mặt của mấy người đều vàng vọt, gầy trơ xương, trong đó có một người đi lại hơi khập khiễng nhưng vẫn cố gắng theo kịp tốc độ của đồng đội, làm việc rất chăm chỉ.