Hứa Xuân Lệ và Tăng Hải Bình thấy con trai cả bị đánh như vậy, sợ đến hét lên: "Thằng hai, thăng ba, chúng mày c.h.ế.t rồi à? Mau giúp anh cả của chúng mày đi!"
Tằng A Hòa, Tằng A Nguyên lúc này mới phản ứng lại, giơ nắm đ.ấ.m đánh về phía Tống Duệ Nguyệt. Tống Duệ Nguyệt tuy không biết võ nhưng phản ứng nhanh, đễ dàng né tránh, đồng thời thuận tay tứm lấy cổ áo Tằng A Hòa, dùng sức kéo mạnh, đá vào chân sau của hắn. Một gã đàn ông lực lưỡng, như vậy bị cô đá bay xa năm sáu mét, lần này cô đã đừng bảy tám phần sức. Tằng A Hòa ngã xuống, cả người rơi vào ruộng nước vừa được bón một lớp phân bò, có thể tưởng tượng được mùi vị như thế nào. Tằng A Nguyên thấy anh cả, anh hai bị đánh thảm như vậy, thì sợ hãi, hai chân run rẩy lùi lại.
Tống Duệ Nguyệt nhìn vẻ mặt như quỷ của hắn ta, tại tiếc nhìn A Thu bên cạnh: "Đây là cha em à?” Ánh mắt đó, thật sự là chán ghét đến mức không thể chán ghét hon. A Thu cũng không dám tin, mỗi tần cha đè mẹ ra đánh mắng đều hung đữ như vậy, dường như chỉ có ông ta là tợi hại nhất.
Nhưng mà, người cha thường ngày hung dữ với mẹ và nó bây giờ lại bị chị A Nguyệt dọa sợ như vậy.
Cháu trai của chị A Nguyệt nói đúng, đàn ông đánh phụ nữ thực ra là vô dụng nhất.
Nó không lên tiếng, chỉ đứng yên đó, hôm nay Tống Duệ Nguyệt đánh bác cả, bác hai, dọa cha nó mặt cắt không còn giọt máu, khiến nón rất chấn động, trong lòng thậm chí còn cảm thấy một chút khoái trá khó nói.
Mặc dù là cha của A Thu nhưng Tống Duệ Nguyệt không định tha cho hắn ta, dù sao thì vừa rồi tên khốn này còn muốn chiếm tiện nghi của cô, hôm nay nếu không cho đối phương nhớ lâu một chút, thì còn tưởng cô dễ bắt nạt lắm.
Tống Duệ Nguyệt trực tiếp đặt gùi xuống, để Lục Kim An ngoan ngoãn ở cùng bà Tằng, thấy Tằng A Nguyên định chạy, cô cũng tăng tốc đuổi theo.
Vừa chạy, cô phát hiện hai chân mình như được lên dây cót vậy... nhanh kinh khủng!
Không mấy chốc đã đuổi kịp... rồi vượt qua Tằng A Nguyên, nghĩ đến còn phải đánh người, cô mới phanh gấp lại, sau đó khi Tằng A Nguyên hoàn toàn không kịp phản ứng, cô đá một cước vào bụng hắn ta.
Tằng A Nguyên gầy hơn hai anh trai rất nhiều, Tống Duệ Nguyệt lại đặc biệt ghét loại đàn ông đánh phụ nữ, vì vậy cú đá này cô đã dùng tám chín phần sức.Tằng Hải Bình và Hứa Xuân Lệ trơ mắt nhìn đứa con trai út của mình bị Tống trí thức đá bay xa mười mấy mét, cả người lơ lửng giữa không trung, rồi rơi tõm xuống ruộng nước. Hai vợ chồng ngồi phịch xuống đất, lúc này họ mới phản ứng lại mình đã chọc phải sao chổi rồi, họ không ngờ một cô thanh niên trí thức từ thành phố đến, trông yếu đuối mà lại có sức mạnh lớn như vậy, chạy nhanh như vậy!
"Ôi trời, các người đang làm gì vậy? Tằng Hải Bình, ông điên rồi à? Dẫn cả nhà đến bắt nạt Tống trí thức."
Tiếng của Tằng A Ngưu truyền đến từ trên sườn núi, Tống Duệ Nguyệt ngẩng đầu nhìn, thấy ông ta cầm tẩu thuốc chạy về phía này, chạy vội quá, còn làm rơi mất một chiếc giày, lại vội vàng quay lại đi vào, phía sau còn có A Tứ đi theo, hẳn là sợ cô bị thiệt thòi nên cố ý chạy đi gọi đại đội trưởng đến. Tằng Hải Bình nghe thấy tiếng của Tằng A Ngưu, như thấy được cứu tinh, hoàn toàn không nghe lọt câu nói vừa rồi của ông ta.Mà vội vàng đứng dậy đón người: "Đại đội trưởng, ông chú họ, ông phải đòi lại công bằng cho chúng tôi! Ông xem, Tống trí thức quá độc ác, đánh ba đứa con nhà tôi thành ra thế này."
Tằng A Ngưu: ... Ông ta hận không thể dùng gậy đánh c.h.ế.t cái đồ ngu này.
Tiếng xấu của Tống trí thức chẳng lẽ trong đội còn chưa đủ nổi tiếng sao? Đối phương đây là tự mình đi tìm chết!"Các người không phải tự chuốc lấy sao?" Tằng A Ngưu đá một cước vào Tằng Hải Bình.Tằng Hải Bình không có sự nhanh nhẹn như Tống Duệ Nguyệt, không thể né tránh, sau khi bị đá thì mãi một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.