Tuy nhiên, nếu sau này mỗi lần giận dỗi đều có phúc lợi như vậy, hừm! Cũng không phải không thể giận nhiều lần. Lục Yến Từ thấy mắt cô đảo quanh một vòng, liền biết cô đang động não nghĩ gì, anh tát một cái vào m.ô.n.g cô.
"Không được nghĩ bậy." Tống Duệ Nguyệt bĩu môi, sau đó lại cười tươi như hoa vòng tay qua cổ anh: "Em vẫn chưa hết giận đâu."
Ý là tiếp tục đi, bây giờ cô mới biết tại sao kiếp trước những cô cậu trẻ tuổi đôi khi không nhịn được mà hôn nhau trên đường, trong công viên nhỏ!
Lục Yến Từ hít một hơi thật sâu, nhìn khuôn mặt nhỏ cúi xuống nghênh đón, anh nghiến răng, một tần nữa hôn cô thật mạnh. Tống Duệ Nguyệt rên tên một tiếng, ôm lấy người đàn ông bắt đầu học cách phản công, thậm chí còn bắt đầu sờ soạng. Hai người hôn nhau, suýt chút nữa là làm trước chuyện vợ chồng.
May mà định lực của Lục Yến Từ không phải dạng vừa, anh cố gắng chống đỡ không để Tống Duệ Nguyệt đắc ý, nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình với ánh mắt mơ màng, anh liền nghiến răng nói: "Thật là một yêu tinh nhỏ."
Tống Duệ Nguyệt nghe xong thì không vui hừ hừ: "Đó cũng là yêu tinh đạo hạnh nông cạn."
Dụ dỗ trêu chọc như vậy mà không thành công.
Lục Yến Từ ghé vào tai cô, nhỏ giọng cảnh cáo: "Đợi đến ngày cưới, em sẽ khóc đấy."
Tống Duệ Nguyệt mở to mắt, ý thức được lời anh nói có ý gì, mặt cô lại đỏ bừng, nóng ran, tuy có hơi ngượng ngùng nhưng cũng khá mong chờ.
Lục Yến Từ cảm thán trong lòng, con gái nhà người ta sao lại nóng vội như vậy!
Đợi đến khi cả hai bình tĩnh lại, Lục Yến Từ mới nghiêm mặt nhìn cô: "Kiều Kiều, nếu anh có chỗ nào làm không tốt, em có thể nói thẳng với anh nhưng đừng vì giận dỗi mà nghĩ đến chuyện chia tay, anh sẽ không đồng ý, huống hồ em chia tay với anh, người đàn ông khác có thể khiến em thoải mái như vậy không?"
Nói ra câu nói sau, Lục Yến Từ lại mang vẻ mặt đầy tự hào.Tống Duệ Nguyệt: ... Cô cũng chưa từng thử người đàn ông khác, ai mà biết được chứ? Nhưng cô không dám nói lời này, sợ người nào đó tức giận mà lập tức xử lý cô tại chỗ.
"Vậy sau này anh không được dùng khí thế áp người nữa."
Cô không vui phản đối.
Lục Yến Từ: ... Được rồi, đều là lỗi của anh. Hai người quấn quýt trong phòng lâu như vậy, bên ngoài trời đã tối đen, bà Tằng ăn cơm xong liền lặng lẽ dẫn Lục Kim An ra ngoài đi dạo tiêu thực.
Tống Duệ Nguyệt nghe nói anh vẫn chưa ăn tối, lát nữa còn phải về bên kia, cô lại thấy thương anh, vội vàng đứng dậy xào hai món, lại nấu hai cốc gạo.Hái một nắm hẹ trong vườn rau, thái nhỏ rồi đập hai quả trứng, cho chút muối vào, dùng đũa khuấy nhanh, đợi chảo nóng cho chút mỡ lợn vào, sau đó đổ hỗn hợp hẹ trứng vào, lập tức mùi thơm ngào ngạt. Xào thêm một đĩa cải thìa, cho thêm chút đậu thị ớt, dùng mỡ lợn xào lên, vừa ngọt vừa giòn lại có vị cay thơm của đậu thị, chỉ nhìn thôi cũng thấy ngon miệng.
Đợi cơm chín, Tống Duệ Nguyệt múc cho anh một bát thật to, Lục Yến Từ cũng rất nể mặt, ăn sạch sẽ thức ăn.Khi đưa Lục Yến Từ đến bến tàu để đi thuyền, Tống Duệ Nguyệt đột nhiên nghĩ đến chuyện chuồng bò, cho nên liền hỏi: "Những người ở trong chuồng bò của đội, anh có quen không?"
"Không quen, sao vậy?" Lục Yến Từ suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu.
"Hai ngày nay em đến chuồng bò, em cứ thấy có người nhìn em, hồi trước thầy giáo của bố mẹ em bị đưa xuống Nam Châu đảo, chỉ không biết ở công xã nào, đội nào. Em muốn tìm người thầy đó, hỏi thăm tình hình của bố em."
Tống Duệ Nguyệt nói ra suy nghĩ trong lòng.Đối với bốn nhân chứng mà ông ngoại tìm được, cô thực sự không biết phải nói gì.
Chu Văn Phi và Hứa Kiến Trung ở ngay trước cửa nhà, bấy nhiêu năm nay gần như không quan tâm đến cô, rõ ràng là không coi trọng lời ủy thác năm xưa của ông ngoại, có thể trách họ không? Hình như cũng không có gì đáng trách, dù sao lần này có thể thuận lợi moi được nhiều tiền như vậy từ tay Lý Tự Lập, còn có thể đòi lại được nhà, cũng nhờ sự giúp đỡ của hai người họ.