Một Thai Ba Bảo: Ta Trọng Sinh Tái Giá Giúp Chồng Mới Làm Giàu

Tống Duệ Nguyệt: ... Đây là trực giác của một đứa háu ăn sao? "A Tứ, các em giúp chị cạy cái này, chị trả cho các em mười xu một chục, được không?"

Mấy đứa trẻ nghe nói mười con đổi được một xu, lập tức vui mừng đến nỗi muốn nhảy cẵng lên. Thế là bãi đá ngầm này bị một đám trẻ chiếm đóng. Tống Duệ Nguyệt sức khỏe tốt nhưng cạy thứ này cũng phải có chút khéo léo, cô liên tiếp cạy hỏng mấy con hàu lớn, đành đau lòng dừng tay.

Lại không muốn tãng phí, cô lấy phần thịt hàu bị cạy hỏng ra, định về rửa sạch, thêm chút đầu hào để làm gia vị. Mấy đứa trẻ không lâu sau đã cạy được bảy tám xô hàu, con nào con nấy đều không nhỏ, Tống Duệ Nguyệt bảo chúng đếm tại, báo một con số. A Tứ là người cạy được nhiều nhất, tuổi tại lớn nhất, kinh nghiệm cũng nhiều nhất, cạy được rất nhiều, đủ hai xô.

Con nào con nấy to bằng nắm tay, không hề nhỏ hơn những con hàu nuôi trên thị trường tương lại.

Chuyến này thu nhập nhiều nhất là A Tứ, cộng với xô hải sản đã đưa trước đó, Tống Duệ Nguyệt trực tiếp đưa cho nó một đồng năm xu.

Mấy đứa trẻ khác cũng kiếm được không ít, ngay cả đứa nhỏ nhất là A Thu cũng kiếm được sáu xu từ Tống Duệ Nguyệt.

Lúc về, nó còn lén nói với Tống Duệ Nguyệt, số tiền này nó sẽ nhờ mẹ cất hộ, đợi lớn thêm chút nữa, tích cóp thêm chút nữa là có thể đóng học phí đi học rồi.

Tống Duệ Nguyệt lúc này mới phản ứng lại, hình như A Tứ và mấy đứa kia đều không đi học thì phải!

Tống Duệ Nguyệt nhận từ tay đám trẻ bảy tám xô hàu, lại nhận thêm nhiều hải sản, nhất thời sẽ không cần nữa, nếu cô ở một mình, có thể cất số hải sản này vào không gian, để bao lâu cũng không sợ hỏng nhưng ở cùng bà Tằng, lại còn có Lục Kim An tinh ranh cả ngày để mắt, cô chỉ có thể từ từ mà làm thôi.

Đợi về đến nhà, thấy bà đã phân loại các loại hải sản.

Chỉ riêng cua đã có mười mấy con, con nào con nấy đều rất to, bạch tuộc có nửa xô nhỏ, còn có đủ loại ốc mà cô không gọi tên được, vỏ sò thì đầy một chậu gỗ, nhiều nhất là trai, chỉ cần nhặt là được một chùm lớn, tôm biển, tôm càng cũng có nửa xô nhỏ, con nào con nấy đều to bằng lòng bàn tay, bò tới bò lui trong xô, tươi sống vô cùng.Bà Tằng lấy hai xô nước biển nuôi số hải sản này, nhìn cả sân đầy hải sản, người đều ngây ngốc."Nhiều thế này, phải ăn đến bao giờ mới hết?"

Tống Duệ Nguyệt nhất thời cũng có chút ngượng ngùng, nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Tối nay làm hết, để Lục Yến Từ mang về ăn một ít, sau này không phải còn có đồn gác sao, cũng gửi qua đó một ít, số hàu này cháu muốn nấu chút dầu hào, nếu làm ngon, lúc đó sẽ làm nhiều hơn, mang ra chợ đen bán."Cô không thể mãi dùng tiền vốn, phải tìm cách kiếm tiền.Đồ bên không gian cũng không thể tùy tiện lấy ra dùng, dù sao cũng bị hạn chế.

Bà Tằng trừng mắt nhìn cô: "Cháu nghĩ gì vậy, bây giờ cháu cũng coi như là nửa quân nhân rồi, nếu bị bắt ở chợ đen, cháu còn lấy chồng được không? Cháu bắt nó phải làm sao?"

Tống Duệ Nguyệt: … Bà ơi, mặc dù cháu không phải cháu ruột của bà nhưng cháu thấy Lục Yến Từ mới là cháu ruột của bà!

"Bà yên tâm, cháu có cách, lúc đó cháu không ra mặt mà để người khác ra mặt."

Nói đến đây, cô liền nhớ đến người đàn ông Lâm Thời Minh đã gặp ở chợ đen trước đó, không biết ông ta có đồng ý làm chuyện này không.

Bà Tằng: … Cái giọng điệu này, sao giống hệt mấy tên lưu manh bên ngoài vậy?

Tống Duệ Nguyệt nghĩ chỉ ăn hải sản thôi thì không đủ, nhiều thịt như vậy trong không gian cứ để mãi cũng không phải cách, không lấy ra ăn thì toàn bộ chỉ là đồ trang trí.

Thế là quyết định không đi làm nữa, dù sao cô làm một ngày cũng bằng năm ngày của người khác, hôm nay cứ đi một chuyến đến thị trấn.Đi dạo thị trấn, nhân cơ hội này lấy một ít đồ trong không gian ra.

Advertisement
';
Advertisement