Một Thai Ba Bảo: Ta Trọng Sinh Tái Giá Giúp Chồng Mới Làm Giàu

"Cũng được, tôi khỏe từ bé, một năm đ.ấ.m có thể đập vỡ một viên gạch." Tống Duệ Nguyệt cười hì hì. Bà lão lại khen thêm vài câu, đến nhà, kê hai cái ghế ở lối đi, để Tống Duệ Nguyệt ngồi đợi một lát, rồi đi từng nhà gọi người. Giờ này những người đi làm đều đã đi làm, ở nhà chỉ còn những ông bà già và những phụ nữ không phải đi làm, nghe nói có đồ tốt để mua, lại không cần phiếu, giá cả cũng tương đương với hợp tác xã thì lập tức cầm tiền đến. Các ông già thích đồng hồ bỏ túi, mấy chiếc đồng hồ bỏ túi bằng đồng thau giả cổ mà Tống Duệ Nguyệt lấy ra không bao lâu đã được chọn hết, năm đồng một chiếc, mấy ông già còn suýt đánh nhau. vì kiểu đáng. Bốn đôi giày da mà Tống Duệ Nguyệt lấy ra cũng đã được bán hết, mặc dù là kiểu đáng trung niên nhưng so với kiểu đáng hiện tại thì mới mẻ hơn nhiều, hơn nữa chất lượng và tay nghề thực sự rất cao cấp, có hai nữ đồng chí vừa hay nghỉ ở nhà đã ưng ngay, Tống Duệ Nguyệt mở miệng là 25 đồng, sau khi mặc cả thì giao dịch thành công với giá 24 đồng.

Đôi giày mà bà lão muốn đã được để riêng, sau đó lấy vải, kem dưỡng đa, bình đựng nước quân đội cũng bán hết veo. Lúc tên tầu là hai cái giỏ đầy ắp, mfúc xuống thì bên trong trống rỗng, trong túi cũng đã có thêm gần hai trăm đồng. Đến dưới lầu, Tống Duệ Nguyệt đưa cho bà lão một đồng tiền hoa hồngr, bà lão vui vẻ nhận lấy, còn hỏi: "Cô gái, tần sau cô đến bán hàng là khi nào? Nếu đến nữa, hãy tìm tôi nhé! Tôi sẽ giới thiệu người cho cô."

Tống Duệ Nguyệt cười nói: "Chưa biết khi nào, chủ yếu là những món hàng này khó nhập."

Cô cũng chỉ đến thử vận may, mặc dù đã kiếm được tiền nhưng cũng rất rủi ro, cô không thể cứ mãi bán ở một nơi, nếu có thể, cô muốn giao những món hàng có thể bán được trong không gian cho một người đáng tin cậy.

Tuyệt đối không thể vì chút lợi nhỏ mà ảnh hưởng đến sự nghiệp của Lục Yến Từ.

Bà lão hơi tiếc nuối gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa.

Tống Duệ Nguyệt chào tạm biệt bà lão rồi đạp xe đi.

Cô còn phải nhanh chóng trở về, buổi tối phải làm đồ ăn ngon, những miếng thịt trong không gian phải lấy ra ướp gia vị sớm mới được.

Khi gần đến đầu thôn, cô trực tiếp đẩy xe đạp vào rừng dừa, từ trong không gian lấy ra một chân thịt bò, còn có một con cừu nguyên con, vì cừu quá to không tiện để, cô tiện tay chia cừu thành từng miếng cho vào giỏ, lại lấy một miếng sườn lớn, tiện tay chặt thành từng miếng, lại cắt thêm mấy miếng thịt ba chỉ.

Đựng đầy đủ hai giỏ, sau đó thong thả về nhà. Đến trước cửa nhà, cô rung chuông, không lâu sau thấy bà Tằng dắt Lục Kim An mở cửa đi ra. Bà lão mở nắp ra xem, sau đó hít một hơi lạnh, lại mở nắp khác ra xem, tức giận đập một cái vào lưng cô.Tống Duệ Nguyệt mặt không biểu cảm, chủ yếu là bà lão nhìn như đang đập cô, thực tế không dùng chút sức nào, không đau không ngứa.

"Cháu đúng là đứa phá gia chi tử! Mua nhiều thịt thế này, ăn không hết, sẽ hỏng mất."Tống Duệ Nguyệt nghĩ sao có thể ăn không hết?Không phải nói là ăn hết một bữa, đến lúc cô làm xong, để Lục Yến Từ mang về, còn sợ không đủ chia sao, huống hồ còn có đám lính ở chốt gác phía sau.Cô nói ra suy nghĩ của mình, bà Tằng im lặng một lúc mới nói: "Cháu như vậy cũng không quản được hết mọi người, bộ đội nhiều người như vậy...."

Trong lòng Tống Duệ Nguyệt cũng rất rõ lời bà Tằng nói không sai nhưng mà, mục đích của cô rất rõ ràng, chính là làm chút đồ ăn ngon để Lục Yến Từ mang về, cho anh nở mày nở mặt.Cô trước tiên lọc thịt bò ra, xương để sang một bên, sau đó lại lọc thịt cừu và xương ra... Làm như vậy cũng mấy nửa ngày. Bà Tằng ở bên cạnh thỉnh thoảng giúp đỡ, thấy cô thế mà lại mang về một con cừu nguyên con, thì không khỏi phát ra một loạt câu hỏi:

"Cháu đi chợ đen à? Thậm chí còn mang về cả một con cừu nguyên con, con cừu này cũng không giống giống loài nuôi ở đây!"

Advertisement
';
Advertisement