Một Thai Ba Bảo: Ta Trọng Sinh Tái Giá Giúp Chồng Mới Làm Giàu

Tả sư trưởng bực bội nói: "Đều bị thăng nhóc Lục Yến Từ kia cướp mất rồi."

Trang Tự Nghỉ còn tưởng mình nghe nhầm, hỏi lại: "Ai cướp?”

Tả sư trưởng lại bổ sưng một câu: "Cậu ta nói muốn kiếm chút phiếu để mua đồ cưới cho đối tượng của mình, trong tay không đủ phiếu, liền cướp hết phiếu của tôi và lão Thiệu."

Nghe xong, Trang Tự Nghi thấy chuyện này thật mới mẻ. "Ồ, mặt trời chắc mọc đằng tây rồi, ông nói cái tên Lục tiểu tử thối tha kia, còn biết nghĩ đến chuyện này cho đối tượng của cậu ta sao? Ông đừng có lừa tôi đấy nhé?"

Tả sư trưởng thở dài: "Tôi từa bà làm gì? Thăng nhóc này coi như là rơi vào tay cô gái đó rồi, lớn hơn cô gái nhà người ta mười tuổi, cái gì cũng phải fo, lão Thiệu nói cậu ta vừa làm chồng vừa làm cha, không ngờ cũng có ngày hôm nay."

Trang Tự Nghi không thích nghe: "Sao thế, cô gái nhà người ta còn trẻ như vậy, chịu gả cho cậu ta thì cũng coi như tốt rồi, cậu ta không được đối xử tốt với cô gái đó sao? Tôi cũng khá tò mò, cô gái này rốt cuộc trông đẹp đến mức nào, có thể khiến Lục tiểu tử thích đến vậy, trên đảo chúng ta có nhiều cô gái nhưng mấy năm nay cậ ta không để mắt đến một ai."

Tả sư trưởng cũng tò mò! Nhưng đây không phải là đơn xin kết hôn vẫn chưa được phê duyệt, ông cũng chưa nhìn thấy cô gái đó.

Chỉ nghe Tiểu Thẩm và Đại Hắc nói đẹp thì đúng là đẹp, đẹp hơn cả những ngôi sao trên báo, giống như tiên nữ vậy.

Cuộc đối thoại tương tự cũng diễn ra ở nhà chính ủy Thiệu nhưng vợ của chính ủy Thiệu là Nguyễn Anh Hoa lại có quan hệ tốt với vợ của Tạ Dụ là Lưu Mỹ Lan, ban đầu chính bà là người khởi xướng nói muốn mai mối Lưu Mỹ Trúc và Lục Yến Từ, vì vậy, khi biết được trong những ngày Lục Yến Từ về nghỉ Tết đã tìm được một nữ thanh niên trí thức ở nông thôn, trong lòng bà có chút không thoải mái.

Hôm nay, bà cũng giống như Trang Tự Nghi, sau khi chồng mình về, bà liền đòi tiền lương và phiếu tháng, kết quả chính ủy Thiệu chỉ đưa tiền lương, nói phiếu đều bị Lục Yến Từ cướp mất, bà lại hỏi thêm một câu, kết quả nghe nói là vì đối tượng là nữ thanh niên trí thức kia nên mới cố ý lấy phiếu, trong lòng bà càng không vui.

Nhưng Nguyễn Anh Hoa là người không biểu hiện ra ngoài, thêm nữa chồng bà là chính ủy, bình thường coi trọng nhất công tác tư tưởng chính trị, cho dù llà vợ chồng, nếu bà nói sai điều gì thì cũng sẽ bị phê bình. "Những phiếu đó, Lục tiểu tử có nói khi nào trả tại không?" Nguyễn Anh Hoa tại thử đò hỏi. Chính ủy Thiệu tiếc bà: "Những phiếu mà trước đây bà lấy của cậu ta mỗi tháng, bà đã trả tại cho người ta chưa?”

Nguyễn Anh Hoa tức giận: "Cậu ta cũng không dùng đến! Ăn uống đều ở trong quân đội, những phiếu đó không dùng hết cũng lãng phí, hơn nữa, không phải chỉ mình tôi lấy phiếu của cậu ta, Trang Tự Nghi bên cạnh cũng lấy mà?"

"Đồng chí Nguyễn Anh Hoa, tôi phải phê bình bà về điều này, quân đội phát cho cậu ta thì dù cậu ta không dùng cũng là lài sản cá nhân, bà lấy của cậu ta thì phải trả lại, bây giờ người ta lấy của tôi một ít phiếu, bà lập tức hỏi khi nào trả lại, vậy sao bà không trả lại trước những phiếu đã lấy của cậu ta trong những năm qua? Cái tật dễ dãi với bản thân, nghiêm khắc với người khác của bà phải sửa đổi. Hơn nữa, người khác có lấy hay không thì tôi không quan tâm nhưng tôi là chính ủy, bà là vợ tôi thì phải gương mẫu. Những phiếu mà bà lấy của Lục tiểu tử trong những năm qua, bà tự tính xem có bao nhiêu, quy đổi ra tiền thì trả lại cho cậu ta."

Tính cách của vợ mình như thế nào, Thiệu Chính Hồng rất rõ ràng, chỉ cần nghe bà mở miệng nói gì, là có thể đoán được bà muốn làm gì.

Nguyễn Anh Hoa nghe ông nói vậy, tức muốn chết, sớm biết vậy thì bà đã không hỏi nhiều như vậy, bây giờ thì hay rồi, không những bị mắng một trận mà còn phải tự móc tiền túi ra.

Advertisement
';
Advertisement