Chỉ vì năm đó Lâu Dương Vân thấy cô học ở trường cấp 3 Chương Thành nên cũng đòi đến trường cấp 3 Chương Thành học nhưng một kẻ thậm chí còn chưa học hết cấp 2 như gã thì đừng nói đến trường cấp 3 Chương Thành, ngay cả trường cấp 3 nào cũng không nhận.
Lâu Chí Cường đã tìm đến Hiệu trưởng Lâm, muốn dùng quyền lực để ép buộc nhưng Hiệu trưởng Lâm không thèm để ý, mục đích đến trường cấp 3 Chương Thành học của Lâu Dương Vân cũng không đạt được, sau đó, gã thường xuyên đến trường cấp 3 Chương Thành quấy rối cô, có một lần tình cờ Hiệu trưởng Lâm tan làm phát hiện ra, liền nghiêm khắc khiển trách Lâu Dương Vân là hành vi lưu manh, nếu còn quấy rối nữa thì sẽ đưa gã đến đồn cảnh sát.
Còn Lâu Dương Vân cũng hoàn toàn căm hận Hiệu trưởng Lâm, sau đó, khi biết mình và Trương Dục Sơ đã đăng ký kết hôn, Lâu Dương Vân đã hoàn toàn phát điên, dẫn người xông vào trường cấp 3 Chương Thành, trút hết cơn giận lên các giáo viên trường cấp 3 Chương Thành và Hiệu trưởng Lâm.
Kiếp trước, sau khi bị nhà họ Trương đuổi ra ngoài, cô đã nghĩ rằng ngoài việc kết hôn với Trương Dục Sơ, cô còn có thể đi theo con đường nào khác không?
Thực ra là có, đó là xin xuống nông thôn làm thanh niên trí thức.
Còn về Hiệu trưởng Lâm và các giáo viên trường cấp 3 Chương Thành, kiếp này cô sẽ không vì trốn tránh việc phải kết hôn với Lâu Dương Vân mà hồ đồ kết hôn với Trương Dục Sơ nữa, hẳn là có thể tránh được số phận bi thảm của kiếp trước rồi?
"Đồng chí Tống, đến cửa hàng bách hóa rồi, cô muốn mua gì?" Giọng nói của Lý Thắng Nam đột nhiên vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Tống Duệ Nguyệt.
Hoàn hồn lại, Tống Duệ Nguyệt mới phát hiện mình đã đứng trong cửa hàng bách hóa, lúc này đã là chiều tối, cửa hàng bách hóa sắp tan làm, không còn đông người như buổi sáng, cô nhìn những mặt hàng và cách bài trí mang đậm dấu ấn thời đại trước mắt, mặc dù đã cả ngày rồi, nhưng vẫn có cảm giác không thể tin nổi.
Cô đi đến quầy hàng, lấy hết những phiếu đổi được từ Lý Thắng Nam ra, đưa cho người của cửa hàng bách hóa: "Những thứ có trên phiếu này, tôi lấy hết."
Người tiếp cô là một cô gái mặt tròn, buộc hai b.í.m tóc đuôi sam bằng dây đỏ, khi cười trông ngốc nghếch, có chút đáng yêu.
"Cô gái, cô phát lài rồi à? Thật là chịu chi!"
Bây giờ, nhà nào chẳng phải tính toán chi li để sống qua ngày, nhìn cô gái này mặc một bộ quần áo bông không vừa vặn, đầu còn quấn băng gạc, mặt vàng như nghệ, môi tái nhợt, nhìn là biết bị suy dinh dưỡng, không ngờ vừa vào đã đổ ra nhiều phiếu như vậy, còn muốn mua hết một lần, không phải là đột nhiên phát lài rồi thì sao có thể chịu chi như vậy được?
Tống Duệ Nguyệt cười nói: "Tôi thế này mà giống phát lài à? Chỉ là vừa lấy lại được một số thứ thuộc về mình thôi, còn không phải để sống qua ngày sao, những thứ cần sắm trong nhà đều phải sắm."
Đối phương tỏ vẻ không hiểu nhưng không sao, vẫn "Ồ, Ồ" hai tiếng, rồi cầm phiếu đi lấy đồ.
Lý Thắng Nam ở bên cạnh hỏi: "Những thứ này đủ không?"