La A Bà nghe cháu trai lớn nói những lời này, vui mừng gật đầu lia lịa, từng miếng từng miếng chậm. rãi nhai quả dưa chuột A Tứ mang về cho bà, cũng không biết tại sao, cảm thấy n.g.ự.c cũng không đau như vậy nữa, cổ họng mát lạnh, cũng không còn ngứa ngáy. A Tứ nói xong những lời này với bà, lại bảo bà giấu củ cải đi, lát nữa ăn tiếp, rồi ra ngoài tiếp tục làm. việc cho Tống Duệ Nguyệt. Đợi đến khi những người này tan làm, Tống Duệ Nguyệt lên trấn, A Tứ cũng trực tiếp về nhà mình, không định đến nhà Bà Tằng ăn cơm tối nữa. Cậu cảm thấy chỉ riêng bữa com trưa đó, cũng đủ để cậu hồi tưởng lại trong nhiều năm. Ai ngờ vừa về nhà không bao lâu, mẹ kế đã gợi cậu vào phòng, từ bên ngoài khóa cậu lại.
A Tứ gọi mãi cũng không có ai trả lời, mãi đến khi La A Bà ra nói mẹ kế nó dẫn theo em trai em gái đi ra ngoài, A Tứ lúc này mới hết cách. Tống Duệ Nguyệt không biết những chuyện xảy ra ở nhà A Tứ nhưng cô vẫn có chút hiểu biết về đứa trẻ A Tứ này, mặc dù còn nhỏ nhưng hiểu chuyện, có nguyên tắc, hơn nữa không phải là toại người thích chiếm tiện nghỉ. Cho nên, Triệu Vân Hương dẫn theo hai đứa nhỏ đến xin ăn thì phần lớn là hành vi chủ quan của chính bọn họ.
"Ai nói với bà là tôi mời A Tứ ăn cơm? Trưa nay cậu ấy đã ăn một bữa ở đây rồi, đó cũng là vì cậu ấy kéo cho tôi mấy xe mía, còn tối nay tôi không hề nói sẽ mời cậu ấy đến ăn cơm."
Triệu Vân Hương nghe xong lời này, vội vàng nói.
"Tống trí thức, sao cô có thể như vậy được, A Tứ đã giúp cô làm việc cả một ngày, cô không bao cơm tối, cũng quá keo kiệt rồi, đây chính là cách làm của địa chủ."
Tống Duệ Nguyệt tức đến bật cười, nhướng mày: "Mẹ kế của A Tứ, là ai nói với bà là cậu ất giúp tôi làm việc cả một ngày? Cauaja áy kiếm không phải là công điểm của đội sao? Tôi đã bảo đội trưởng tính cho A Tứ tám công điểm một ngày, thế nào, đội này là lài sản riêng của tôi à! Bà nói tôi keo kiệt, không bằng bà hào phóng hơn một chút, chúng ta đều đến nhà bà ăn, được không? Còn đội mũ địa chủ cho tôi, bà có biết người vừa nói lời này với tôi bây giờ đang ở đâu không?"
Hà Lương Lài biết chứ, tập tức thay Triệu Vân Hương trả lời: "Một nhà Tăng Hải Bình bây giờ vẫn đang cải tạo ở công xã, đúng rồi, Trần Tri thức trước mặt toàn thể xã viên trong đội kiểm điểm, cũng suýt nữa bị đưa đến công xã để giáo dục." Triệu Vân Hương bình thường thích nhất là đi nói xấu sau tưng người khác, đương nhiên biết chiến tích của Tống Duệ Nguyệt trong đội, tập tức rụt cổ tại, có chút sợ hãi.
"Vậy... vậy thì cô mời nhiều người như vậy ăn cơm, chúng tôi đã đến rồi, ăn cũng ít, nể tình A Tứ giúp cô làm việc, cô cũng không ngại mời thêm ba chúng tôi chứ."
Bà ta thực sự thèm thịt, cũng đã lâu rồi không được ăn tinh bột, từ khi vào sân, ngửi thấy mùi thơm nồng, bà ta không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Đừng nói một bát, dù là một nồi bà ta cũng có thể ăn sạch.
Tống Duệ Nguyệt thở dài, vô cùng vô tình từ chối: "Mười ba đồng chí này tôi cũng chỉ mời một lần, cũng là vì hôm nay họ làm việc rất tốt, tôi với tư cách là giám sát lao động đã khen thưởng và khẳng định họ nhưng mà, bà lại dựa vào đâu mà được hưởng đãi ngộ như họ chứ? Họ làm việc nghiêm lúc, đáng được khen ngợi, còn bà thì sao? Bà với tư cách là mẹ kế của A Tứ đã làm được gì? Trong lòng bà không tự biết sao? Bà nói tôi mời bà ăn cơm, không phải là hạ thấp đẳng cấp của mười mấy đồng chí tốt này sao? Mẹ kế của A Tứ, bà mau cút về đi, tôi không chào đón loại người như bà ở đây."
Lời cô nói khiến cho mười mấy người như Tăng Thiết Đầu đột nhiên từ tận đáy lòng dâng lên một loại vinh quang và xúc động, hóa ra làm việc chăm chỉ, không chỉ có thể kiếm được công điểm, mà còn là một việc vinh quang và đáng được khen ngợi như vậy.