Đợi Tống Duệ Nguyệt dắt Lục Kim An đến ruộng mía, cô phát hiện 13 người hôm qua đêu đã đến, từng người làm việc hăng say, A Tứ cũng ở đó, cậu đang ở bên cạnh chuyển những cây mía đã chặt sang bãi đất trống bên cạnh, buộc thành từng chồng, động tác rất nhanh nhẹn, nhìn không giống một đứa trẻ mới 11 tuổi chút nào. "A Tứ, tối qua sao em không đến ăn cơm?"
Tống Duệ Nguyệt đánh giá cậu từ trên xuống dưới, thấy trên người không có vết thương nào có thể nhìn thấy bằng mắt thường, bèn hỏi một câu không lộ vẻ gà. A Tứ sò sờ đầu, ngượng ngừng nói: "Em không đói, trưa hôm qua ăn nhiều, tối không đói nữa."
Tống Duệ Nguyệt nhìn cậu như vậy, rõ ràng là không biết chuyện mẹ kế dẫn em trai em gái đến nhà bà Tằng hôm qua. "Vậy tối qua, nhà em không xảy ra chuyện gì chứ?" Cô lại thăm đò hỏi một câu.
A Tứ vẻ mặt nghi hoặc, nghĩ ngợi một lúc: "Hôm qua trời sắp tối, mẹ kế em nhốt em tại, sau đó em ngủ thiếp đi, ngủ một mạch đến sáng nay mới dậy." Cậu tại nghĩ đến điều gì đó, tiến đến gần Tống Duệ Nguyệt, nhỏ giọng tẩm bẩm: "Lão đại, dưa chuột và củ cải nhà bà Tằng có gì đặc biệt không?" Tống Duệ Nguyệt nghe xong, nhướng mày, vẻ mặt khó hiểu: "Đặc biệt chỗ nào?”
"Dạo này bà nội em cứ khó chịu, ho, n.g.ự.c còn đau, thở không nổi, nhưng hôm qua ăn dưa chuột củ cải em mang về, sáng nay bà dậy nói cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi. Lão đại, em có thể... đến nhà bà Tằng hái thêm hai quả dưa chuột và củ cải không! Em trả tiền, số tiền một đồng năm hào em kiếm được ở chỗ Lão đại lần trước em đều để dành hết rồi, nếu không đủ, em sẽ đi bắt hải sản đổi, được không?"
Thực ra A Tứ đã nghĩ cả buổi sáng rồi, cậu muốn mở lời nhưng lại ngại nhưng trong tay cậu chỉ có một đồng năm hào, căn bản không đủ để đưa bà nội đi khám bệnh, cậu cũng sợ bệnh của bà nội kéo dài, sẽ ngày càng nghiêm trọng, bây giờ bà nội nói khỏe hơn nhiều rồi, cậu cảm thấy chính là nhờ dưa chuột và củ cải, vì hôm qua cậu đã để ý, chú Thiết Đầu và những người khác sau khi ăn dưa chuột, tinh thần tốt hơn nhiều, trước đây chú Thiết Đầu vẫn luôn còng lưng, sau đó lưng đã thẳng lên.
Tống Duệ Nguyệt cũng giật mình, cô vẫn luôn uống Ngọc dịch nên không cảm thấy gì nhiều, ăn rau nhà bà chỉ thấy mùi vị tươi ngon, là rau bên ngoài không thể sánh được.
Nhưng không ngờ lại có tác dụng như vậy.
"Em chắc chứ? Có phải nhầm không?"
"Chắc chắn là...." Cậu liền kể lại những gì mình quan sát được hôm qua.
Tống Duệ Nguyệt: ...???!!! Không trách được những người này ban đầu mệt mỏi như chó vậy, ăn dưa chuột một lúc sau tinh thần lại tốt lên, tốc độ làm việc cũng nhanh như chớp.
Cô vốn tưởng là uy nghiêm của mình khiến những người này phát phấn đồ cường... là cô tự đa tình rồi!"Không cần trả tiền, lát nữa em đến nhà bà Tằng hái thêm ít rau về, em giữ lại hai quả nhưng chị thấy bệnh của bà em tốt nhất vẫn nên đến bệnh viện khám xem." Tống Duệ Nguyệt cảm thấy chuyện này vẫn không chắc chắn, có khả năng ăn cái này chỉ làm giảm bớt bệnh tình, chứ không thể trị tận gốc.
A Tứ không nói gì, cúi đầu đá đá đám cỏ dại dưới chân.Tống Duệ Nguyệt thấy không ổn, hỏi: "Bố em không đưa bà đi khám bệnh sao?"
A Tứ không nói gì, tức là mặc định đồng ý.Tống Duệ Nguyệt không nói gì nữa, trên đời này không thiếu những đứa con trai cưng chiều mẹ nhưng cũng không thiếu những đứa con bất hiếu.
"Cầm 20 đồng này trước, đưa bà nội đi khám bệnh, sau này khi kiếm được tiền rồi thì trả lại chị cũng không sao." Cô suy nghĩ một chút, rồi lấy hai tờ tiền lớn từ trong túi ra.Chuyện này khiến cô không khỏi nghĩ đến Lâm Thời Minh, không biết con gái hắn đã khỏi bệnh chưa.
A Tứ nhìn hai tờ tiền lớn, người ngây ra, không dám đưa tay ra nhận."Không, không được, em..em, lão đại, nhiều tiền quá." Cậu nhất thời có chút hoảng hốt, không biết phải trả lời thế nào.