Đừng hỏi cô tại sao biết, hỏi thì chính là trước đây cô đã bị Tiếu Lan đánh như vậy! Đợi đến khi cô chuẩn bị xong những thứ này, đang định lên núi bắt người thì nghe thấy một giọng nói kinh ngạc. "Tống trí thức? Cô là Tống trí thức phải không? Thật là khéo quá!"
Tống Duệ Nguyệt quay lại, thấy một người đàn ông đang đi tới trên bờ ruộng phía trước. Cô sửng sốt, lập tức nhận ra người đối điện chính là học trò của bà lão muốn làm mối cho cô ở ga xe lửa Dương Giang, à! Đúng rồi, đây chính là đối trợng mà bà lão muốn làm mối cho cô, tên gì ấy nhỉ?
"Anh... anh là... là." Tống Duệ Nguyệt ấp úng mãi, cũng không ấp úng ra được cái gì, ngượng ngùng cười ha ha hai tiếng. Tiếu Hàn Ngọc cười: "Tôi họ Tiếu, Tiếu Hàn Ngọc, cô không nhớ tôi sao?" Tống Duệ Nguyệt: "Nhớ, nhớ, chỉ là nhất thời không nhớ ra. Đồng chí Tiếu, ngại quá!"
Tiếu Hàn Ngọc không để bụng: "Cô ở đây làm gì vậy? Bây giờ không phải mọi người đều đang đi làm sao?"
Tống Duệ Nguyệt đương nhiên không thể nói rằng có người đang theo dõi mình, như vậy chẳng phải là đánh rắn động cỏ sao?
"Chỉ là đứa nhỏ trong nhà quá nghịch ngợm nên lấy ít gai mây và cành tre về, để đánh người." Tống Duệ Nguyệt giơ cây gai mây và cành tre trong tay lên.
Tiếu Hàn Ngọc nhìn mà kinh hãi: "Cô... cô sẽ không đánh người ta đến c.h.ế.t chứ? Hơn nữa, không phải cô đến nông thôn một mình sao? Sao tự nhiên lại có đứa nhỏ?"
Tống Duệ Nguyệt nghĩ may mà trong nhà có Lục Kim An làm bia đỡ đạn.
"À, là cháu trai của đối tượng của tôi, đứa trẻ đó bình thường quá nghịch ngợm, nó làm tôi đau đầu nên lấy thứ này về, dọa nó một chút, không đánh thật đâu."
Cô giấu đồ đằng sau lưng, thứ này đánh trẻ con đúng là có hơi... đáng sợ!
Vừa lúc A Tứ dắt Lục Kim An đi theo cũng nghe thấy rõ ràng lời này, tức đến mức nước mắt lưng tròng."Yêu thẩm hư quá, cháu... cháu đáng yêu và ngoan ngoãn như vậy, Yêu thẩm còn đánh cháu, hu hu hu."
Tống Duệ Nguyệt: ... À này! Xong rồi!!!Cô vội vàng ném cây gai mây và cành tre trong tay xuống, chạy đến ôm Lục Kim An rồi vội vàng giải thích: "Yêu thẩm chỉ đùa thôi mà, cháu đáng yêu và ngoan ngoãn như vậy, yêu thẩm sao có thể đánh cháu được!"
Lục Kim An lập tức nín khóc, chớp đôi mắt to long lanh nói: "Thật không? Yêu thẩm không được lừa cháu đâu, yêu thẩm phải thề, nếu yêu thẩm lừa cháu, sau này con sinh ra cũng sẽ là đứa nói dối."Tống Duệ Nguyệt: ... Cái này có hơi độc ác rồi đấy!
Tiếu Hàn Ngọc thấy cô dây dưa với Lục Kim An mãi mới dỗ được, mới hỏi: "Đứa bé này là cháu trai của đối tượng cô? Trước đây ở ga xe lửa, sư nương tôi còn nói muốn làm mối cho chúng ta, không ngờ cô nhanh chóng có đối tượng như vậy. Tôi còn tự cho rằng mình có cơ hội. Nghe sư phụ nói muốn đến các đội lớn vận động thanh niên trí thức đi sửa hồ chứa nước nên lập tức đến ngay, không ngờ vẫn chậm mất rồi!"
Tống Duệ Nguyệt nghe anh ta nói vậy, ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
"Đồng chí Tiếu nói đùa rồi."Cô thấy có chút kỳ lạ nhưng kỳ lạ ở đâu thì cô lại không nói nên lời.
"Tống trí thức, đối tượng của cô chính là đồng chí Lục đi cùng cô lúc đó phải không? Anh ấy không đi cùng cô sao? Tôi còn có việc muốn tìm anh ấy, muốn nhờ anh ấy chỉ bảo đôi điều."Tiếu Hàn Ngọc thấy cô chỉ cười xã giao nên lại tiếp tục hỏi.
"Không, chúng tôi vẫn chưa chính thức kết hôn, anh ấy thường bận rộn, tôi cũng rất khó gặp anh ấy, nếu anh có việc thì có lẽ phải tự mình tìm cách liên lạc với quân đội." Tống Duệ Nguyệt tiếp tục mỉm cười, từ chối.
Tiếu Hàn Ngọc gật đầu, lại đổi chủ đề: "Sư nương tôi gần đây luôn nhắc đến cô, nói là rất hợp với cô, còn tiếc là lúc đó ở ga xe lửa không hỏi cô ở đội nào, không ngờ chúng ta có duyên như vậy lại gặp nhau ở đây, tôi vừa hay đang vận động thanh niên trí thức đi sửa hồ chứa nước, cô không bằng đi sửa hồ chứa nước vài ngày đi, sửa hồ chứa nước tuy có vất vả một chút nhưng kiếm được nhiều công điểm, trong núi nhiều thú rừng, ngày nào cũng có thể ăn thịt, đến lúc đó cũng có thể gặp sư nương tôi, nói chuyện phiếm."