Không nói gì khác, hôm qua Hà Bảo Trụ sau khi tan làm còn đến nhà Tăng Nguyên Trung xem náo nhiệt, chạy một chuyến, chỉ cần nhìn tinh thần của anh ta là biết người này không hề mệt mỏi. Tống Duệ Nguyệt gật đầu, đồng ý. Trần Ý không những không thở phào nhẹ nhõm mà còn lo lắng hơn. Tống Duệ Nguyệt nhìn vẻ mặt hoảng hốt rõ ràng của Trần Ý, vỗ vai cô ta: "Chị Trần, giữ gìn sức khỏe nhé!" Nói xong, cô đi luôn.
Bên này, cô vừa đi đến con đường nhỏ ven biển thì thấy A Tứ đắt Lục Kim An đi về phía này. "Lão đại, vừa nãy mẹ kế của em có đến tìm chị gây chuyện không?" A Tứ tối qua đã nghỉ ngơi một đêm, bôi thuốc, tại uống nước có pha Ngọc dịch, vết sưng trên mặt đã hết, chỉ còn vết thương ở khóe miệng chưa lành nhưng cũng đã đóng vảy.
"Không sao, đã giải quyết rồi, lát nữa chị đưa em đến bệnh viện chăm sóc bà nội nhé." Tống Duệ Nguyệt vừa nãy đã hỏi thăm chuyện của bà La, nghe xong cũng vô cùng cảm khái.
Bà La sinh được ba người con trai, con trai cả làm việc tại xưởng đóng tàu ở thị trấn, bình thường ít khi về nhà, mỗi tháng sẽ đưa hai đồng cho Tằng Nguyên Trung để làm tiền dưỡng già cho bà La, con trai thứ hai làm rể ở thành phố, con trai thứ ba chính là Tằng Nguyên Trung.
Người ta thường nói nuôi con để phòng già, bà La sinh được ba người con trai, chồng bà sức khỏe không tốt nên mất sớm, bà đã vất vả nuôi nấng ba người con trai khôn lớn, con trai cả cưới một nữ công nhân cùng xưởng, sinh con ở cữ đều là bà đi chăm sóc, bà đã nuôi nấng đứa cháu trai cả, cháu trai thứ hai, cháu gái thứ ba lớn khôn.
Tằng Nguyên Trung bên này sinh được A Tứ, kết quả mẹ của A Tứ sinh khó, bị thương ở tử cung, chưa đầy hai năm thì cũng qua đời, cũng chưa đầy một tháng sau, Tằng Nguyên Trung đã nhờ người mai mối cưới Triệu Vân Hương về, lúc bà La còn khỏe mạnh, thêm vào đó Triệu Vân Hương là con dâu mới về, chưa dám nói gì với bà La, cho dù bà ta không ưa đứa con riêng A Tứ nhưng dù sao cũng không để bà ta nuôi một ngày, đều là bà La nuôi, bà ta cũng không thể xen vào.
Sau này bà La tuổi ngày càng cao, cũng không làm được việc nữa, vợ chồng Tằng Nguyên Trung bắt đầu ghét bỏ người già.
A Tứ từ nhỏ đã được bà La nuôi lớn, đương nhiên là thân bà nội nhất.
Tống Duệ Nguyệt nghe nói bà La một mình ở bệnh viện, liền quyết định đưa A Tứ đến bệnh viện chăm sóc bà La, như vậy sẽ đỡ phải về nhà bị Triệu Vân Hương đánh mắng, nếu không, cô thực sự sợ một phút bất cẩn sẽ gây ra chuyện gì đó.
Trước khi đến bệnh viện, Tống Duệ Nguyệt đến ruộng mía một chuyến, thấy hơn chục người đã bắt đầu làm việc, cô đi qua chào hỏi, lại tìm Hà Bảo Trụ bảo anh ta sáng và chiều đến nhà bà Tằng hái ít dưa chuột gì đó mang đến cho mọi người giải khát.Hà Bảo Trụ nghe nói cô phải đến bệnh viện, sẽ không giám sát ở ruộng mía, liền vỗ n.g.ự.c đảm bảo: "Tống trí thức, cô cứ yên tâm đi, dù cô không có ở đây, chúng tôi nhất định cũng có thể hoàn thành chỉ tiêu kiếm đủ công điểm."
Tống Duệ Nguyệt: "Nếu mệt quá, các anh cũng không cần cố, kiếm được bảy tám công điểm một ngày cũng không sao."Cô thấy nên nới lỏng thích hợp.
Nhưng Hà Bảo Trụ chỉ cười ha ha: "Không sao, chúng tôi thấy kiếm mười công điểm một ngày cũng không mệt lắm. Hơn nữa, chúng tôi cũng muốn kiếm thêm chút công điểm, nếu thực sự có thể báo cáo lên được xã khen ngợi, đến lúc đó mới không làm mất mặt Tống trí thức cô chứ! Hơn nữa, chúng tôi làm việc với cô, có sức."
Tống Duệ Nguyệt: … Được rồi.
Từ ruộng mía trở về nhà bà Tằng, Tống Duệ Nguyệt lại chào bà Tằng một tiếng, liền chuẩn bị đưa A Tứ đến bệnh viện.Đợi cô đi đẩy xe đạp, phát hiện có gì đó không ổn, sao xe nặng hơn bình thường một chút.
Còn nữa, thằng nhóc Lục Kim An chạy đi đâu rồi?Cô nghi ngờ nhấc nắp thúng đậy ở phía sau lên, quả nhiên khoảnh khắc mở ra, đối diện với một đôi mắt to tròn, long lanh chớp chớp.