Một Thai Ba Bảo: Ta Trọng Sinh Tái Giá Giúp Chồng Mới Làm Giàu

Sau khi cô đi, trong ruộng mía đột nhiên xuất hiện một người, là Trần Y. Cô ta nhìn Tống Duệ Nguyệt đạp xe rời đi với vẻ đầy oán độc, con đao chặt mía trong tay vưng mạnh, cây mía bên cạnh lập tức đứt làm đôi. Con tiện nhân này, đi đâu cũng ve vãn, giờ đến cả đồng chí Tiếu cũng đối xử tốt với cô ta... Thậm chí còn đích thân từ trên núi mang thỏ và gà rừng đến tặng cô ta, tiện nhân, hồ ly tinh, c.h.ế.t đi, c.h.ế.t đi!!!

Tống Duệ Nguyệt không biết Trần Ý đang nguyền rủa mình c.h.ế.t đi, cô vui vẻ đạp xe, đang nghĩ tối nay sẽ làm món gì ngon. Đến nhà, bà Tằng thấy cô lại mua về hai giỏ đồ lớn thì đã không muốn nói gì nữa, bà nhìn Lục Kim An nằm trên xe đạp buồn bã hỏi: "An An, sao thế? Không khỏe à? Để bà xem trán có nóng không."

Lục Kim An bị Tống Duệ Nguyệt phóớt fờ suốt dọc đường, tức đến phát nổ, bây giờ bà Tằng hỏi đến, như châm ngòi cho nó. "Bà ơi, tại có đàn ông tạ đến tán tỉmnh Yêu thẩm rồi, bà mau nghĩ cách đi, Yêu thúc thật vô dụng, còn không mau cưới Yêu thẩm về, không sợ có ngày Yêu thẩm bị đàn ông tạ bên ngoài cướp mất sao.

Tống Duệ Nguyệt đang bê giỏ vào nhà nghe thấy fời này, chân trượt một cái, suýt nữa ngã tăn ra đất. Vậy nên, thằng bé không phải tức giận vì cô đưa ubánh cho Hà Bảo Trụ, mà là tức vì Tiếu Hàn Ngọc đến tìm cô?

Chậc, nhóc con mà ghen tuông ghê gớm thật.

May mà Yêu thúc của nó không ghen tuông như nó.

Tống Duệ Nguyệt nghĩ vậy nhưng không ngờ rằng sự thật phũ phàng lại đến nhanh đến thế.

Bà Tằng cũng thấy Lục Kim An nhóc con mà già trước tuổi, mới ba tuổi rưỡi mà đã biết đàn ông lạ, ve vãn, không biết nó học những từ này ở đâu, hỏi ra mới biết là hồi ở nhà ngoại, nó theo bà ngoại ra ngoài chơi, nghe mấy bà cô, bà thím ngồi lê đôi mách.

Tống Duệ Nguyệt: … Không hổ danh Mạnh mẫu ba lần dời nhà.

Cô vỗ một cái vào m.ô.n.g nhỏ của Lục Kim An, cảnh cáo: "Không được nói bậy, nhóc con biết gì chứ? Cháu mới bao nhiêu tuổi, những lời này không phải lời mà trẻ con tuổi con nói, biết chưa? Bây giờ cháu chỉ nên xem truyện tranh, chơi với mấy con bọ, học chữ, làm toán, biết chưa?"

Lục Kim An ôm m.ô.n.g nhỏ bị đánh, tủi thân: "Yêu thẩm nói bậy, trẻ con ba tuổi nhà người ta không biết chữ, cũng không làm toán, ngày nào cũng ăn rồi ngủ, ngủ rồi chơi, chơi rồi ăn… Chỉ có mình cháu, mới ba tuổi mà phải lo nhiều chuyện như vậy, không chỉ phải chơi, phải ăn mà còn phải học chữ, làm toán, còn phải trông vợ cho Yêu thúc, cháu thật là vất vả."

Tống Duệ Nguyệt: … Tay lại ngứa rồi, muốn đánh đòn!"Thím cần cháu trông sao? Nói như thể thím dễ bị người ta ve vãn lắm vậy."

Lục Kim An không biết phải diễn tả thế nào, dậm chân, tức giận nói: "Dù sao thì cháu cũng phải trông, Yêu thẩm đẹp quá, bên ngoài nhiều kẻ xấu lắm, nếu họ lừa Yêu thẩm đi mất, Yêu thúc của cháu sẽ phải sống trong cảnh cô đơn cả đời mất."Tống Duệ Nguyệt: … Được rồi, coi như là khen cô vậy, không chấp nhóc con nữa.

---Hai ngày nay, Lục Yến Từ dẫn người đi tuần tra một vòng quanh các tàu thuyền trên biển, sau khi trở về nộp báo cáo, thấy trời còn sớm, hiện tại cũng không có việc gì, liền nói với Tả sư trưởng và Chính ủy Thiệu một tiếng, rồi đi thuyền đến đây.

Xuống thuyền, anh nhanh chân đi về phía nhà bà Tằng.Chỉ là, vừa đi từ bến tàu đến con đường nhỏ, một người phụ nữ đã chặn trước mặt anh.

"Anh… anh là… là người yêu của Tống Duệ Nguyệt đúng không?" Trần Ý đã hỏi các xã viên trong đội, biết rằng dạo này Lục Yến Từ thường đến nhà bà Tằng gặp Tống Duệ Nguyệt sau khi mặt trời lặn nên cố ý đến đây chờ.Trần Ý đến đội Hải Giác đã hơn ba năm, đây là lần đầu tiên cô gặp Lục Yến Từ, cô tưởng Tiếu Hàn Ngọc là người đàn ông đẹp trai nhất mà cô từng gặp nhưng không ngờ người đàn ông trước mắt này mới thực sự phá vỡ nhận thức của cô về cái đẹp.

Advertisement
';
Advertisement