Một Thai Ba Bảo: Ta Trọng Sinh Tái Giá Giúp Chồng Mới Làm Giàu

Sáng hôm sau, bà Tăng vừa thức dậy ra khỏi phòng, đã thấy trên ghế đâu ngoài cửa xếp ngay ngăn một bộ quần áo, cụ già cầm lên xem, khuôn mặt đây nếp nhăn nở hoa, yêu không nỡ buông tay, bà cầm vào nhà thay, mặc vào thì hơi đài một chút nhưng xắn một vòng là vừa. Sau đó lại sờ trên người rất lâu, vẻ mặt vô cùng thích thú. Tống Duệ Nguyệt ngủ đến khi mặt trời chiếu vào nhà mới tỉnh. Vừa mở mắt, đã đối diện với một đôi mắt to...

Mặc dù, nó rất đáng yêu nhưng cứ im lặng, nằm ở đầu giường người khác như thế này, thực sự có chút đáng sợ đấy?

"Yêu thẩm, mặt trời đã chiếu vào m.ô.n.g rồi, thím còn không dậy."

Tống Duệ Nguyệt nhìn chằm chằm đỉnh đầu, thằng nhóc này không phải chỉ muốn ăn tẩu Tứ Xuyên thôi sao? Cô bò dậy, đi giày định ra ngoài đánh răng mrửa mặt thì thằng nhóc chạy theo sau.

"Yêu thẩm, thím may quần áo cho bà, bà thích tắm, sáng sớm đã mặc đi khoe khắp đội bộ một vòng, hừ, bà cònr điệu hơn cả cháu, còn không cho người khác sờ quần áo của bà, nói làm bẩn phải đền."

Lục Kim An đợi cô ngồi xuống đánh răng, mới tại chỗ cô thì thầm.

Tống Duệ Nguyệt: ... Chậc, cháu cũng biết mình điệu à!

Bên này, Lục Kim An đang nói chuyện thầm với Tống Duệ Nguyệt, thì bà Tằng từ cửa sau đi vào, tay xách một giỏ rau xanh.

"Cháu gái, trên bếp có cháo và trứng luộc, cháu ăn nhanh đi!"

Tống Duệ Nguyệt nghe xong, cả người run lên, ôi, xem ra bà cụ thực sự rất vui, bình thường toàn gọi là Nguyệt nha đầu, Nguyệt nha đầu, bây giờ trực tiếp thân mật gọi là cháu gái rồi, nói chuyện còn mang theo ý cười.

Ăn xong, Lục Kim An đòi cô làm lẩu Tứ Xuyên, còn nhất quyết phải mang ra ruộng cho các bạn nhỏ cùng ăn.

Tống Duệ Nguyệt không còn cách nào khác, đành phải làm hai nồi lớn.

Đầu tiên cho thằng nhóc ăn no nê, lại để lại một bát cho bà, còn lại mang hết ra ruộng.

Đến ruộng mía, Hà Bảo Trụ dẫn mọi người đang nghỉ ngơi trên ruộng, thấy cô đến, từng người đều căng thẳng đứng dậy: "Tống trí thức, chúng tôi chỉ mệt quá nên nghỉ một lát, sẽ tiếp tục làm việc ngay."

Tống Duệ Nguyệt: ... Các anh cũng không cần phải sợ đến thế, làm như tôi là nữ thổ phỉ vậy."Không sao, tôi làm chút đồ ăn, mang đến cho mọi người cùng nếm thử."Nói xong, cô mở cái giỏ trong tay ra, bên trong là một cái chậu sứ lớn, đựng đầy ắp một chậu to, vừa mở nắp ra, mùi thơm nồng nặc lập tức khiến những người có mặt không tự chủ được nuốt nước miếng.

"Đồ ăn không nhiều, mọi người nếm thử hai miếng, đợi sau này nhà máy kẹo đi vào hoạt động, mọi người làm việc tốt, tôi sẽ làm mấy nồi to, mời mọi người ăn no nê, thế nào?"Lúc này, Tống Duệ Nguyệt cũng không quên vẽ ra một viễn cảnh tươi đẹp.Hà Bảo Trụ và những người khác vui mừng đến phát điên, nhìn khắp cả đội, thậm chí cả mấy đội gần đó, có ai được hưởng phúc như họ không.

Theo Tống trí thức làm việc, quả thực là lựa chọn sáng suốt nhất!"Tống trí thức, cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc để kiếm công điểm, tuyệt đối không để cho mưu kế của Trần tri thức đắc thủ."

Hà Bảo Trụ đứng đầu tuyên bố quyết tâm.Tống Duệ Nguyệt nghe anh ta nhắc đến Trần Ý, lúc này mới nhớ ra chuyện cô ta ngăn cản Lục Yến Từ nói bậy bạ hôm qua, cô nhướng mày hỏi: "Trần Ý đâu? Các anh có biết cô ta làm việc ở thửa ruộng nào không?"

"Trần tri thức à? Hình như sáng sớm có người ở công xã đến, đưa cô ấy đi rồi."

Tống Duệ Nguyệt đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức đoán ra có thể là Lục Yến Từ đã gọi điện cho công xã.Cô cũng không để chuyện này trong lòng, liền để Hà Bảo Trụ và những người khác tranh thủ lúc nghỉ ngơi ăn hết lẩu Tứ Xuyên.

Bởi vì bên trong còn thêm một số loại rau nên một nồi này cũng khá nhiều.Lục Kim An còn nhớ phải cho mấy đứa bạn nhỏ của mình nếm thử lẩu Tứ Xuyên, nó chạy đến ngọn đồi nhỏ gọi mọi người.Lúc này, mấy đứa trẻ như A Thu đã cắt xong cỏ cho lợn, bắt đầu gieo đậu trên ruộng.

Advertisement
';
Advertisement