Đợi cô về đến nhà, còn cách xa trên đường, đã thấy bà Tăng dắt Lục Kim An đứng bên vệ đường, ngóng trông, thấy cô về, Lục Kim An lập tức chạy về phía cô bằng hai chân ngắn cũn. Tống Duệ Nguyệt xuống xe đạp, Lục Kim An ngẩng mặt lên hỏi: "Yêu thẩm, cháu và bà lo cho thím lắm, còn đến chốt gác tìm chú Ngũ gọi điện cho yêu thúc."
"Thím không phải đã về rồi sao, không sao rồi, đừng lo!" Tống Duệ Nguyệt nghe xong, trong lòng mềm nhữn, xoa xoa cái đầu nhỏ lông xù của Lục Kim An. Lục Kim An nằm trên thúng nhìn thoáng qua: "Yêu thẩm, không mang đồ ăn ngon về à!"
Tống Duệ Nguyệt: "..." Vậy nên, nhóc chạy đến đây thực ra là muốn ăn phải không? Thật sự khiến cô cảm động hụt một trận.
"Không có, trong nhà không còn đồ ăn sao?" Lục Kim An nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hình như là có. Bà Tằng cũng chậm rãi đi tới, thấy cô về, trái tim vẫn tuôn treo tơ tửng cũng buông xuống nhưng vẫn hỏi một câu: "Tiểu Nguyệt à! Không sao chứ?"
"Không sao, qua nói rõ ràng là về rồi, lát nữa sẽ có cán bộ công xã đến đội điều tra xác minh." Tống Duệ Nguyệt cũng không nói quá chi tiết, cô càng nghĩ trên đường về càng thấy người tên Tiếu Hàn Ngọc này không ổn, xem ra đợi Lục Yến Từ đến, cô còn phải nói với anh, để anh nghĩ cách đi điều tra lai lịch của người này.
Bà Tằng lúc này mới hoàn toàn yên tâm, lúc nhìn vào cái bị của cô, lại giật mình.
"Con nhóc c.h.ế.t tiệt này, sao lại mua nhiều lúa mì về thế? Đây đều là để làm mạch nha sao?"
Tống Duệ Nguyệt: "..." Bà ơi, tình yêu của bà dành cho cháu đến nhanh mà đi cũng nhanh thật!
"Để làm mạch nha, bà ơi, trong nhà có nhiều nĩa không? Nếu không thì phải đi mua."
Bà Tằng: "Phải đi mua, những cái ở nhà đều phơi hải sản, có mùi tanh, cháu phải dùng nia mới được, bố của kế toán Hà biết làm, cháu chỉ cần trả tiền là được, không cần phải chạy ra ngoài mua."
Nói xong, liền dắt Lục Kim An đến nhà kế toán Hà chơi.
Tống Duệ Nguyệt về phòng, đóng cửa lại rồi vào không gian, lục tìm những cuốn sách hướng dẫn làm kẹo trong đó, xem một lúc lâu, bắt đầu thấy phiền não.Nguyên liệu chính để làm kẹo hiện nay là đường trắng nhưng muốn biến mía thành đường, các công đoạn ở giữa rất phức tạp, đặc biệt là lọc và tinh chế nhiều lần, còn phải để ở nhiệt độ thấp một thời gian để nước bốc hơi hết, thu được tinh thể đường mía và mật mía, sau đó dùng máy ly tâm tách tinh thể đường mía ra, mới có thể thu được đường nguyên liệu ban đầu, lại phải loại bỏ một lượng nhỏ mật mía và tạp chất trong đường nguyên liệu, sau đó lọc nhiều lần bằng than hoạt tính mới có thể thu được xi-rô trong suốt, cuối cùng cho vào nồi kết tinh chân không, bốc hơi nước, lại tạo thành tinh thể đường mía và mật mía, sau đó lại cho vào máy ly tâm để tách tinh thể đường ra, sau đó sấy khô tinh thể đường, mới có thể thu được đường trắng. Nếu làm như vậy thì quá phức tạp, không nói đến những thứ khác, chỉ riêng việc chế tạo những nồi kết tinh chân không, máy tách đã cần rất nhiều nhân lực, vật lực và thời gian. Xem ra cách nhanh nhất vẫn là mua trực tiếp nguyên liệu đường trắng để chế biến.
Nhưng xét đến độ khó khăn trong việc nhập hàng hiện nay, đường trắng vốn đã đắt, lại còn phải mua theo tem phiếu, việc tìm nguồn hàng nhập vào càng tốn thời gian và công sức.Vì vậy, cách tốt nhất là tự mình có thể tạo ra một dây chuyền sản xuất đường trắng, như vậy phải hướng tầm mắt đến những người giỏi ẩn mình trong chuồng bò. Theo những lài liệu mà Lục Yến Từ điều tra cho cô, trong đó thực sự có chuyên gia về cơ khí, nếu có thể nhờ họ đưa ra bản thiết kế, sau đó tìm người chuyên chế tạo dụng cụ thì có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề.Nghĩ vậy, cô xoa xoa lòng bàn tay, tìm người bên kia xin ít đường trắng, sau đó ra khỏi phòng, cầm bút và giấy bắt đầu viết một kế hoạch chi tiết.
Nếu thực sự muốn công xã phê duyệt, chắc chắn không phải chỉ nói làm kẹo là được, phải có lý có cứ, phải đưa ra được kế hoạch thực hiện cụ thể, như vậy mới có thể lừa được nhiều tiền xây dựng nhà máy hơn.