Một Thai Ba Bảo: Ta Trọng Sinh Tái Giá Giúp Chồng Mới Làm Giàu

Nhưng Tống Duệ Nguyệt lại rất muốn biết năm đó có chuyện gì không thể nhắc đến, có liên quan đến cha cô không?

"Sư ông, năm đó đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ông không nói?"

La Khang Bình chỉ thở dài, Thẩm Ngữ Khiết ngồi xuống bên cạnh Tống Duệ Nguyệt, nắm tay cô, nói: "Năm đó, khi chúng tôi biết ông ngoại cháu muốn giao phó háu cho gia đình đó, ông La của cháu không đồng ý, ông ấy vốn muốn nhận cháu làm cháu gái, đưa cháu đến Bắc Kinh sống nhưng ông ngoại không chịu, nói là không yên tâm. Sau đó... chúng tôi về chưa được bao lâu thì xảy ra động loạn, tiếp theo đó những chuyện sau này chsau cũng biết rồi, lúc đó lại may mắn vì đã không đưa cháu đến Bắc Kinh, nếu không cháu sẽ phải cùng chúng tôi chịu khổ, chỉ là không ngờ, đù thế nào đi nữa thì cháu cũng... Thôi, có lẽ đây là số mệnh!"

Thẩm Ngữ Khiết nói xong, hốc mắt đã đỏ hoe.

"Vừa nãy cháu chỉ nói đến Hứa Kiến Trung và Chu Văn Phi, không phải còn có Vương Chương sao? Tính tình nóng nảy như vậy, nếu biết cháu sống không tốt, không phải sẽ b.ắ.n c.h.ế.t cả nhà đó sao?" La Khang Bình lại hỏi.

"Theo lời chú Hứa nói, sau đó chú Vương được điều đến Quân khu Tây Bắc..." Tống Duệ Nguyệt biết rất ít về người chú Vương này, cho dù là kiếp trước, cô cũng chưa từng gặp người này, càng không biết tình hình của ông ấy thế nào.

La Khang Bình: ... lão Cố tìm những người làm chứng kiểu gì vậy! Ông vừa than thở trong lòng xong, tại ngẩn người ra, đây là tính cả mình vào rồi, nghĩ tới đây thì không khỏi cười khổ.

"Ông La, hôm nay cháu đến đây, ngoài việc mang một ít nhu yếu phẩm đến cho ông bà, mang thuốc cho bà Thẩm, còn có chuyện khác muốn nhờ ông bà giúp đỡ."

Thấy Thẩm Ngữ Khiết và La Khang Bình đều rất buồn bã, Tống Duệ Nguyệt mới nhớ ra chuyện chính của mình, vội chuyển chủ đề, lấy những bản vẽ mà mình đã sao chép từ trong giỏ ra.

La Khang Bình nhận lấy xem liền cau mày: "Đây là chuyên ngành thiết kế máy móc, chuyên ngành của tôi là nội dung khác, không giúp được cháu nhưng ở đây có một người có thể giúp được cháu."

Nói xong, ông quay đầu nhìn người đàn ông trung niên đang ngồi ở góc xa nhất, đang dùng dũa mài một miếng gỗ.

"Thu Dương, cậu qua đây xem thử, xem bản vẽ này."

Người mà La Khang Bình gọi là Thu Dương tên đầy đủ là Tống Thu Dương, chuyên gia cơ khí nổi tiếng của Đại học Thượng Hải, chuyên ngành của ông vốn không đến mức phải xuống chuồng bò nhưng lý do ông ở đây là vì khi còn trẻ, ông từng đi du học ở nước ngoài, gia đình lại có lài sản khá giả.

Thực ra Tống Duệ Nguyệt đến đây là để tìm Tống Thu Dương nhưng không phải vẫn cần có người giới thiệu sao? Vì vậy, phải bắt đầu từ La Khang Bình.

Tống Thu Dương trông rất trầm lặng, sau khi đặt miếng gỗ và dũa trong tay, ông chậm rãi đi tới, nhận lấy chồng giấy trên tay La Khang Bình, lật ra xem, xem xong lại cau mày.

"Cháu sao chép từ đâu ra vậy?"

Tống Duệ Nguyệt: ... Chết tiệt, mắt người này chắc chắn có vấn đề.

"Chú Tống, hai người có muốn sống thoải mái hơn một chút ở đây không?" Tống Duệ Nguyệt không trả lời trực diện câu hỏi của ông, ngược lại chớp đôi mắt đẹp long lanh hỏi.

Tống Thu Dương: ... Cô gái nhỏ này sao lúc thì trông ngốc nghếch, lúc thì lại tinh ranh thế? Hôm nay cô đến đây, nhận họ hàng với vợ chồng ông La là một chuyện, quan trọng hơn là nhắm vào ông, vừa mở miệng đã biết ông họ Tống, còn mang theo bản vẽ đến, e là đã điều tra rõ ràng lai lịch của những người ở đây rồi!

"Cháu nói thử xem."

Tống Duệ Nguyệt cười khẽ: "Đội của chúng ta không phải trồng nhiều mía sao, cháu muốn mở một nhà máy kẹo ở đội nhưng hiện tại trong nước thiếu nguyên liệu đường trắng, cháu đang nghĩ không biết có thể tự mình tạo ra một dây chuyền sản xuất đường trắng hay không, toàn bộ quy trình sản xuất cháu đều đã hiểu rõ, chỉ có hai cái máy này không dễ làm, vì vậy, muốn nhờ chú Tống chỉ bảo, nếu có thể làm ra hai cái máy này, đến lúc đó cháu sẽ đến công xã tìm xã trưởng Cung, để chú tham gia vào đó với tư cách là cố vấn hoặc hỗ trợ kỹ thuật, cháu cũng có thể xoay xở với đội, chú thấy... được không?"

Advertisement
';
Advertisement