Tống Duệ Nguyệt nghe những lời này của hăn ta, suýt nữa thì bóp nát cả tay lái xe đạp. Tên khốn ích kỷ này, thật muốn trực tiếp đánh c.h.ế.t hắn rồi ném xuống biển cho cá ăn! Tuy nhiên, cô cũng hiểu rõ một chuyện từ lời nói của Trương Dục Sơ, cô là người trọng sinh, còn Trương Dục Sơ chỉ nằm mơ, một giấc mơ liên quan đến kiếp trước... Cô quay đầu lại, dừng xe, nhìn Trương Dục Sơ nói: "Nằm mơ gì chứ? Chỗ dựa gì chứ? Anh có bị bệnh không? Nếu bị bệnh thì mau đi chữa đi." Trương Dục Sơ biết cô sẽ không thừa nhận nhưng hắn ta chắc chắn Tống Duệ Nguyệt cũng giống mình.
"Tiểu Nguyệt, em không thừa nhận cũng vô dụng thôi, anh đã đến cái hang ở nhà máy dệt rồi, bên trong toàn là đá em tấp vào đúng không? Em giấu kho báu ở đâu? Em chuyển những tảng đá đó đi bằng cách nào? Có phải người đứng sau em đã giúp em làm tất cả những chuyện này không? Loại kẹo em làm phải mười mấy năm nữa mới xuất hiện trên thị trường, vậy mà em tại làm ra được, đây chính là bằng chứng tốt nhất, em cũng nằm mơ giống anh, em mơ thấy chuyện kiếp trước, cho nên khi thấy anh và Tiểu Lan đi ra khỏi rạp chiếu phim em mới tức giận như vậy, đúng không?" Tống Duệ Nguyệt: ... Tên khốn này có chút năng lực suy tuận fogic nhưng không nhiều. Đồng thời, cô cũng biết được một chuyện từ lời nói này, kiếp trước, Trương Hân Duyệt đúng là không mở được không gian ngọc tinh, cô ta chỉ ăn cắp miếng ngọc bội của cô nhưng không gian bên trong miếng ngọc bội thì cả hai người đều không biết, hoặc là căn bản không mở được.
"Trương Dục Sơ, anh... anh có vấn đề về não không vậy? Anh điên rồi, anh thật đáng sợ, sao anh có thể nói những lời đáng sợ như vậy, không được, tôi phải đến công xã phản ánh chuyện này, anh có phải bị phần tử xấu dụ dỗ không? Tâm trí bị mê hoặc rồi?"
Biết được những điều mình muốn biết, Tống Duệ Nguyệt lập tức giả vờ sợ hãi nhìn Trương Dục Sơ, vẻ mặt như bị hắn ta dọa sợ, đạp xe chạy mất.
Trương Dục Sơ cũng ngây người, điều này hoàn toàn khác với những gì hắn ta nghĩ.
Hắn ta tưởng rằng mình nói ra chuyện này thì Tống Duệ Nguyệt sẽ bị mình khống chế nhưng mà, nhưng phản ứng vừa rồi của cô giống như cô không nhớ gì về chuyện kiếp trước vậy.
Chẳng lẽ, cô thực sự không nằm mơ?
Hay là, giấc mơ của hắn ta chỉ là một giấc mơ?
Trong đầu Trương Dục Sơ hỗn loạn, hắn ta bắt đầu nghi ngờ bản thân, chẳng lẽ, mình thực sự chỉ nằm mơ?
Nhưng tại sao lại chân thực như vậy? Nếu giấc mơ này là giả, vậy thì... vậy thì hắn ta bất chấp tất cả đến đảo Nam Châu, còn bỏ cả công việc bên kia, chính là cố ý chạy đến đây chịu khổ?Lúc này, cả người hắn ta đều có chút suy sụp.Chẳng lẽ mình thực sự điên rồi? Không, không phải, hắn ta không điên!!!
Tống Duệ Nguyệt không quan tâm Trương Dục Sơ hiện tại đang nghi ngờ cuộc đời như thế nào, cô đạp xe rất nhanh đến đại đội.Thấy Tằng A Ngưu và kế toán Hà, cô tỏ vẻ hoảng sợ nói: "Đại đội trưởng, tôi nghi ngờ Trương tri thức có vấn đề ở đây, hoặc là bị là giáo, gián điệp nào đó dụ dỗ, vừa rồi chặn tôi lại nói một đống lời thần thần bí bí, muốn lừa tôi, may mà tôi cảnh giác cao, không tin anh ta. Chúng ta lát nữa đến công xã, phản ánh với công xã một chút đi."Tống Duệ Nguyệt kể lại những lời Trương Dục Sơ nói với mình cho Tằng A Ngưu và kế toán Hà nghe xong, hai người nhìn nhau, một lúc sau mới nói: "Chuyện này... sẽ không phải là cô cố ý bịa đặt để chỉnh Trương trí thức chứ?"
Nghe thế nào cũng thấy có chút huyền hồ!Lại nghĩ đến thủ đoạn chỉnh người thường ngày của Tống Duệ Nguyệt, Tằng A Ngưu vô thức cảm thấy có thể là Trương tri thức lại đi quấy rối Tống trí thức, kết quả chọc giận cô nên mới nghĩ ra chuyện hoang đường như vậy để chỉnh hắn ta.Tống Duệ Nguyệt: ...???
"Đại đội trưởng, trong lòng ông, nhân phẩm của tôi đã tệ đến mức đó rồi sao?"Tằng A Ngưu: ... Nhân phẩm của cô, trong lòng cô không tự biết sao?