Tống Duệ Nguyệt vốn đã xinh đẹp, lại ăn mặc như vậy, phía sau còn đi theo hai nam đồng chí có ngoại hình không tệ, lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người. Sau khi đi vào cô lại đi một vòng, cuối cùng ở tầng hai tìm một nhân viên bán hàng bán quần áo hỏi: "Chị đẹp gái, chào chị, em muốn hỏi phòng làm việc của quản lý các chị ở tâng mấy? Em có chút công việc muốn tìm đối phương để nói chuyện." Nhân viên bán hàng bán quần áo tên là Vương Như, năm nay 26 tuổi, mặt trái xoan, còn có một lúm đồng tiền nhỏ, đôi mắt nhìn cũng rất dịu đàng, đáng người cao gầy, đột nhiên bị Tống Duệ Nguyệt gọi là chị đẹp gái thì còn ngẩn người, tưởng mình nghe nhầm, trong lòng nghĩ một đại mỹ nhân như vậy không thể nào gọi mình là chị đẹp được chứ? Nhưng cô ấy nhìn thấy ở đây ngoài mình ra cũng không có người khác! Lại thấy đối phương vẫn nhìn mình, đành phải không chắc chắn hỏi: "Cô đang nói với tôi sao?" Tống Duệ Nguyệt: ... "Tất nhiên rồi, chị đẹp, ở đây ngoài chị ra còn có người khác sao?"
Mặt Vương Như đỏ lên, ngượng ngùng nói: "Tôi... Tôi thấy cô mới là đại mỹ nhân, bị cô gọi là chị đẹp, có chút không dám tin." Tống Duệ Nguyệt cười hì hì đi tới: "Vậy thì chị tự tí rồi, em đi một vòng lớn như vậy ở đây, cuối cùng phát hiện chỉ có chị là dịu dàng xinh đẹp tại hào phóng nhất, cho nên mới mặt dày đến đây hỏi thăm tình hình chị." Vương Như bị khen đến nỗi mặt tại nóng tên: "Quản tý của chúng tôi ở phòng làm việc tầng ba, chỉ là tôi ở đây không đi được, không thể đích thân dẫn các cô đi qua.”
Tống Duệ Nguyệt lại hỏi Vương Như về họ của quả lý, tuổi tác, đặc điểm ngoại hình, sau đó quay người lấy một gói kẹo bọc tinh xảo trong túi xách Hà Bảo Trụ đưa cho đối phương để tỏ lòng cảm ơn, rồi đi lên tầng ba.
Lên đến tầng ba, họ lại đi một vòng, cuối cùng nhìn thấy quản lý La Cam ở quầy bán tivi.
"Quản lý La, chào anh, tôi là Tống Duệ Nguyệt, xưởng trưởng nhà máy kẹo Hải Giác của công xã Bạch Mã Kiều, đây là danh thiếp của tôi."
La Cam hơn bốn mươi tuổi, mặc một bộ đồ Tôn Trung Sơn màu xám, đỉnh đầu hói thành hình chữ M, mặt hơi tròn, một đôi mắt híp, sống mũi hơi tẹt, cánh mũi hơi rộng, trên mặt có một nốt ruồi đen bằng ngón tay út, có lẽ vì cuộc sống sung lúc nên bụng cũng hơi to, cao khoảng một mét bảy mấy, khi nhìn người khác, đuôi lông mày nhướng lên, có vẻ hơi khinh thường.
Tuy nhiên, vẻ khinh thường này sau khi nhìn rõ dung mạo của Tống Duệ Nguyệt thì đôi mắt híp cũng mở to hơn một chút, khóe miệng nở một nụ cười, ông ta nhướng mày, nhận lấy danh thiếp trong tay cô nhìn thoáng qua: "Đây là nhà máy kẹo mới thành lập phải không? Tôi chưa nghe nói đến bao giờ."
Tống Duệ Nguyệt vẫn giữ nụ cười: "Đúng vậy, mới thành lập, muốn mở rộng thị trường đến thành phố, vì vậy mang theo một số mẫu đến đây, không biết anh có thời gian không, muốn mời anh xem thử những viên kẹo do nhà máy kẹo của chúng tôi sản xuất."
La Cam càng nhìn Tống Duệ Nguyệt càng thấy ngứa ngáy, lại nhìn Hà Bảo Trụ và Lâm Thời Minh phía sau cô nói: "Có thời gian thì có nhưng chỉ cần cô thôi, hai người họ không cần đi theo."
Nói xong liền đi về phía phòng làm việc của mình.Tống Duệ Nguyệt vừa rồi đã cảm thấy ánh mắt của La Cam không đúng, bây giờ nghe xong lời này còn gì không hiểu?
Không chỉ cô nhận ra, ngay cả Hà Bảo Trụ và Lâm Thời Minh cũng nhận ra, Lâm Thời Minh vội khuyên: "Xưởng trưởng, chúng ta vẫn nên đổi một nhà khác đi, tên La Cam này nhìn không phải là thứ tốt lành gì, nhìn vẻ mặt của ông ta đầy vẻ dâm dục, để cô một mình vào đó, chắc chắn không có ý tốt."Tống Duệ Nguyệt vỗ vai Lâm Thời Minh nói: "Không sao, tôi đi gặp anh ta trước."
Lâm Thời Minh còn muốn khuyên nữa nhưng đã bị Hà Bảo Trụ kéo lại."Để Xưởng trưởng đi đi, cứ nhìn đi, nếu ông ta đàng hoàng đàm phán công việc thì tốt, nếu dám có ý đồ xấu thì người xui xẻo chỉ có thể là ông ta."