"Đồng chí Tống, chào cô, tôi họ Hà, được đồng chí Lục và đồng chí On ủy thác đến tặng sính lễ, bức thư và gói đồ này là đồng chí Ôn đặc biệt đặn tôi nhất định phải trao tận tay cô, trên xe còn có mấy thùng đồ nữa, đều là quà cưới do mấy đồng chí Lục và gia đình chuẩn bị. À đúng rồi, đây là thư mà đồng chí Lục Yến Thành và đồng chí Thẩm Hàm Chương nhò tôi chuyển cho cô, còn có một bức thư nữa là gửi cho Lục Kim An." Lục Kim An đứng bên cạnh nhìn mãi, không ngờ còn có thư của mình, đặc biệt là khi nghe đến hai cái tên Lục Yến Thành và Thẩm Hàm Chương, khuôn mặt nhỏ đây vẻ mong đợi, đưa tay mũm mĩm ra: "Cháu, cháu là Lục Kim An, chú ơi, thư của cháu đâu, mau đưa cho cháu.” Đồng chí Hà thấy Lục Kim An thì cười, sau đó vội lấy một phong thư từ trong túi ra, còn hỏi một câu: "Cháu đọc được không?" Lục Kim An bĩu môi không vui: "Cháu đã nhận ra được mấy trăm chữ rồi, tất nhiên là đọc được." Chỉ nói tới đây, nó đã muốn khóc. Ban đầu, mỗi ngày nhận biết 10 chữ là được nhưng yêu thẩm thấy nó học nhanh liền tăng lên 30 chữ, còn phải thuộc một bài thơ cổ, giờ thì đừng nói là nhận biết chữ, nó đã thuộc hết cả sách Lạp Ông Đối Vận và Tam Tự Kinh rồi, chỉ là yêu thẩm dặn những thứ này không được nói ra ngoài, chỉ có thể học lén...
Đồng chí Hà nghe biết nó còn nhỏ như vậy mà đã nhận biết được mấy trăm chữ thì rất ngạc nhiên Lục Kim An nhận lấy thư từ tay hắn, còn tễ phép nói lời cảm ơn: "Cảm ơn chú Hà." Tống Duệ Nguyệt giữ đồng chí Hà và lài xế tại ăn tối rồi mới cho đi, cô nói là muốn chuẩn bị thêm một số thứ nhờ hắn mang về Bắc Kinh giúp cho Lục Binh Văn và Ôn Hội Ninh.
Đồng chí Hà bàn bạc với lài xế rồi đồng ý, sau đó lại giúp Tống Duệ Nguyệt khuân hết đồ vào trong nhà.
Tống Duệ Nguyệt rót cho hai người mỗi người một cốc nước, lại lấy thêm một số bánh ngọt và hoa quả ra, lúc này mới ngồi xuống đọc bức thư trên tay.
Cô có hai bức thư, một bức là của bố mẹ Lục viết cho cô, đại khái là bày tỏ niềm vui trong lòng, đồng thời nói với cô là mấy hôm nữa sẽ có một tờ giấy chuyển tiền, trong đó có 999 đồng là tiền mừng cưới, lấy ý nghĩa là trường trường cửu cửu, số tiền còn lại là để cô và Lục Yến Từ dùng chuẩn bị cho đám cưới và nhà mới, lại nói với cô là mấy anh trai của Lục Yến Từ mỗi người gửi 80 đồng tiền mừng, lại giải thích lý do và sự tiếc nuối vì không thể đích thân đến tặng sính lễ, đồng thời chúc cô và Lục Yến Từ tân hôn vui vẻ các kiểu, nói là đến cuối năm khi họ về thăm quê sẽ nói chuyện chi tiết hơn, lại viết số điện thoại nhà họ Lục ở trên đó, bảo cô sau này có chuyện gì thì cứ gọi điện về...
Bức thư thứ hai là của Lục Yến Thành và Thẩm Hàm Chương viết, nhìn nét chữ thanh tú thì hẳn là chữ của Thẩm Hàm Chương, trên thư bày tỏ lòng biết ơn của cô ấy đối với việc Tống Duệ Nguyệt đã cứu Lục Kim An, lại cảm ơn cô đã chăm sóc Lục Kim An trong thời gian qua, đồng thời bảo cô chuyển lời cảm ơn đến bà Tằng, số thuốc bắc mang từ Đông Bắc về này được chia làm hai phần, trong đó một phần là tặng cho bà Tằng, hiển nhiên là đã biết được từ Lục Yến Từ chuyện Lục Kim An vẫn luôn ở cùng cô.
Từng câu từng chữ trong hai bức thư đều khiến cô cảm thấy rất thoải mái, trong lòng Tống Duệ Nguyệt cũng nhẹ nhõm hẳn.
Bên này cô vừa đọc xong thư, bên kia đã nghe thấy Lục Kim An đang dậm chân tức giận.
"Sao vậy? Có chữ nào không biết à?"
Lục Kim An bĩu môi thật cao: "Biết."Tống Duệ Nguyệt: "Vậy sao cháu lại tức giận như vậy?"
Lục Kim An mím môi, không chịu nói.Tống Duệ Nguyệt liền nhớ đến chuyện nó bị bắt cóc, đoán là bố mẹ nó viết thư riêng để mắng thằng bé này đây.
Cô cũng không muốn đổ thêm dầu vào lửa, dứt khoát giả vờ không biết, cũng không hỏi nữa, cô quay người về phòng lấy giấy và bút, viết đại khái tình hình của cô và Lục Kim An ở đây, hồi âm hai bức thư.