Đợi tiên đồng chí Hà và lài xế đi, Tống Duệ Nguyệt lại quay về phòng, lấy gói thuốc mà Thẩm Hàm Chương tặng cho bà Tằng ra, tiện thể nhìn thoáng qua đồ của mình... ôi chao! Thật lợi hại, có mấy củ nhân sâm, còn có cả nhung hươu, linh chỉ, cỏ uất kim, cỏ kim tiền, riêng các loại nấm phơi khô đã đầy một bao tải. Cô cầm gới hàng có ghi "Xin chuyển cho bà Tằng." đi qua, bà Tằng nghe nói là bố mẹ Lục Kim An tặng cho mình, bà cũng không từ chối, vui vẻ nhận lấy. Tống Duệ Nguyệt lại quay về mở gói hàng lớn của mình, mở ra xem, bên trong toàn là phiếu, mà còn là loại dùng được trên toàn quốc, Tống Duệ Nguyệt xem xong thì không khỏi cảm thán, kiếp này và kiếp trước của mình quả là khác nhau một trời một vực! Có nhiều người nói lấy chồng tương đương với việc một người phụ nữ được đầu thai lần thứ hai, bây giờ nghĩ lại thì thấy câu nói này không phải là không có lý. Cô lại nghĩ đến những tò giấy chuyển tiền mà mẹ chồng tương lai nói trong thư, định ngày mai đi mua vé tàu tiện thể ghé qua bưu điện hỏi thăm.
Lục Kim An phỏng chừng là bị bố mẹ mắng cho một trận trong thư, suốt ngày ủ rũ không vui. Tối đến, Tống Duệ Nguyệt nói với nó rằng mấy ngày nữa cô sẽm đến Chương Thành, hỏi nó có muốn đi cùng không, Lục Kim An suy nghĩ một tát rồi đồng ý. Tống Duệ Nguyệt vốn định để Lục Kim An ở tại đội Hải Giác, rcó bà Tằng ở cùng cô cũng yên tâm nhưng nghĩ tại thì bà cũng đã lớn tuổi rồi, cộng thêm ở đội Hải Giác bây giò còn có mấy kẻ phá đám là Trương Dục Sơ, Dịch Luan, Lâu Dương Vân, còn có cả Tiếu Hàn Ngọc là một nhân vật không rõ tai tịch, nghĩ thế nào cũng không thấy an toàn, cô đi đi về về cũng phải mất mười ngày nửa tháng, dù sao cũng không yên tâm, sợ xảy ra sơ suất gì.
Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, cô nói với bà Tằng một tiếng, rồi đạp xe định đến thành phố mua vé tàu.
Ai ngờ vừa mở cửa ra đã thấy Trương Dục Sơ đứng ở ngã tư đối diện.
Tống Duệ Nguyệt: … Tên khốn này đúng là không sợ bị đánh mà! Còn đáng ghét hơn cả Lâu Dương Vân.
Trương Dục Sơ thấy Tống Duệ Nguyệt ra ngoài, trên mặt nở nụ cười vô hại: "Tiểu Nguyệt, tôi nghe nói bố mẹ người yêu em tặng cho em cả một xe sính lễ."
Tống Duệ Nguyệt đứng im tại chỗ, lạnh lùng nhìn hắn.
Trương Dục Sơ thấy cô không nói gì, vội vàng nói: "Em đừng hiểu lầm, tôi chỉ đến chúc mừng em thôi."
Tống Duệ Nguyệt nhướng mày, nếu cô tin lời hắn thì đúng là ma.
"Chuyện trước kia là lỗi của tôi, bây giờ tôi cũng đã hối hận rồi, dù sao chúng ta cũng lớn lên cùng nhau, bây giờ em có thể lấy được một người tốt với mình, tôi cũng mừng cho em, hôm nay đến đây là muốn mời em đi ăn một bữa, một là để tạ lỗi với em, hai là để chúc mừng, em nhất định phải đến đấy, tôi và Dịch Lan đang đợi em ở nhà Hà Lương Minh."Trương Dục Sơ sợ cô không đồng ý, nói xong liền chạy mất.Tống Duệ Nguyệt: …Nghe ý của Trương Dục Sơ thì có vẻ như hắn và Dịch Lan không ở trong viện tri thức?
Nhưng cô lười quan tâm đến chuyện này, cô đạp xe đến xã, đến xã trước tiên đến bưu điện hỏi thăm, vẫn chưa có giấy chuyển tiền của cô, cô khóa xe ở sân tòa nhà văn phòng xã, sau đó đi xe đến thành phố, rồi từ thành phố đổi xe đến ga tàu hỏa Dương Giang.Đến ga tàu hỏa, cô lấy thư giới thiệu ra, mua một vé giường nằm đi Chương Thành vào hai ngày sao, đợi khi quay về xã thì đã hơn bốn giờ chiều.Cô lại đến bưu điện một lần nữa, vẫn chưa nhận được giấy chuyển tiền, cô đành đạp xe về nhà, gần đến đầu thôn, cô tìm một nơi không có người, lại nhét đầy đồ ăn, hoa quả, gạo, mì vào trong giỏ, trước khi ra khỏi không gian, ánh mắt cô dừng lại ở giỏ trái cây nhiệt đới kia, cô lại lấy một ít ra bỏ vào giỏ.Đợi khi về đến nhà, vừa vào cửa bà Tằng và Lục Kim An đã ngửi thấy một mùi lạ, hai người cùng nhau đi tới.