Cô biết, Dịch Lan nhất định sẽ năm bắt cơ hội này thật tốt. Cũng như cô dự đoán, sau khi Dịch Lan đợi cô rời đi, cô ta khóa cửa phòng, tắt đèn, cỏi quần áo và ngủ cùng Trương Dục Sơ, không lâu sau thuốc có tác dụng, Trương Dục Sơ bắt đầu điên cuồng giày vò Dịch Lan, còn Dịch Lan có kinh nghiệm của kiếp trước, lần này càng ra sức chiều theo, hai người cứ thế giày vò nhau suốt một đêm, mãi đến sáng tròi vừa hửng thì mới dừng lại. Mãi đến chiều, Trương Dục Sơ mới tỉnh lại, sắc mặt trắng bệch, không hề có vẻ thoải mái sau khi phóng túng, ngược lại có cảm giác như sắp ngất đi, lúc xuống giường, hai chân đều run rẩy. Hắn ta xoa đầu vừa đau vừa căng, người cũng choáng váng, mãi một lúc lâu mới nhớ lại chuyện ngày hôm qua, rồi đột nhiên nhìn về phía giường, khi hắn ta nhìn rõ người phụ nữ đang ngủ trên giường không phải là Tống Duệ Nguyệt mà là Dịch Lan thì hoàn toàn suy sụp. Chuyện của Trương Dục Sơ và Dịch Lan gây chấn động cả đội Hải Giác.
Dịch Lan vốn chỉ muốn chuyện của cô ta và Trương Dục Sơ thành công là được nhưng không ngờ hiệu quả của toại thuốc đó tại tốt như vậy, cộng thêm Tống Duệ Nguyệt tại đổ hết vào miệng Trương Dục Sơ, cô ta bị giày vò suốt một đêm, người còn đang ngủ trên giường thì đã bị Trương Dục Sơ gọi dậy. "Dịch Lan, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Đêm qua đã xảy ra chuyện gì?" Trương Dục Sơ chỉ nhớ đêm qua thấy mọi chuyện sắp thành công, kết quả, cổ đau một cái là mình bất tỉnh nhân sự. Tỉnh dậy thì thấy Dịch Lan không mặc gì nằm trong chăn của hắn, hắn muốn coi như không có chuyện gì xảy ra nhưng những vết hằn trên làn da tộ ra ngoài chăn của Dịch Lan tại nhắc nhở hắn, tối qua không chỉ có chuyện xảy ra, mà còn rất kịch tiệt.
Dịch Lan từ từ ngồi dậy, e thẹn nói: "Anh Dục Sơ, anh nói còn có thể xảy ra chuyện gì chứ? Đêm qua... anh chẳng nhớ gì sao? Em bị anh giày vò suốt một đêm, bây giờ người vẫn còn đau lắm."
Trương Dục Sơ nghe lời này, chỉ thấy sởn cả gai ốc, kiên nhẫn cũng cạn kiệt, gầm lên: "Đêm qua, người ngủ ở đây phải là Tiểu Nguyệt mới đúng, tại sao... tại sao lại biến thành em? Em nói đi!"
Dịch Lan lần đầu tiên thấy Trương Dục Sơ tức giận gầm lên như vậy, sợ hết hồn, lập tức nước mắt rơi lã chã: "Anh Dục Sơ, anh hung dữ quá, anh làm em sợ, trước đây anh chưa bao giờ đối xử với em như vậy."
Trương Dục Sơ không chịu được khi thấy phụ nữ rơi nước mắt, hắn nhịn cơn giận, hít một hơi thật sâu, cố gắng để giọng mình trở nên địu dàng. "Tiểu Lan, nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?" Dịch Lan cũng không định giấu giếm, dù sao bây giờ cô ta đã là người của Trương Dục Sơ, cô ta kể tại chuyện ngày hôm qua, cũng để hắn ta c.h.ế.t tâm cho TỒi.
"Tống Duệ Nguyệt hẳn là đã sớm phát hiện ra anh bỏ thuốc vào cốc, cô ta không uống vào, sau đó giả vờ ngất xỉu, lúc chúng ta đi đỡ thì cô ta đột nhiên tỉnh dậy, đánh anh bất tỉnh, sau đó ép hỏi em, em sợ nên đã nói cho cô ta biết, cô ta lục ra số thuốc còn lại trong tủ năm ngăn, pha với rượu rồi đổ hết vào miệng anh, sau đó, em ở đây chăm sóc anh, thuốc phát huy tác dụng, em không còn cách nào... anh cũng biết em vẫn luôn thích anh, em cam tâm tình nguyện, anh Dục Sơ, đến bây giờ anh vẫn không chịu c.h.ế.t tâm sao? Anh và cô ta không thể nào đâu."
Trương Dục Sơ nghe xong, hai chân mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất.
Xong rồi, mọi thứ đều xong rồi.
Dịch Lan thấy hannws ta thất hồn lạc phách, bị đả kích nặng nề như vậy, trong lòng cũng tức giận vô cùng.
"Trương Dục Sơ, anh quá đáng, em đối với anh một lòng một dạ, anh lại coi như không thấy, Tống Duệ Nguyệt đánh anh trọng thương phải nhập viện, anh không những không oán hận, còn muốn làm l.i.ế.m cẩu, anh cũng không nhìn xem đối tượng cô ta tìm là loại người gì, em thấy cô ta nói có một câu rất đúng, anh căn bản không xứng để so sánh với đối tượng của cô ta, bởi vì anh ngay cả đạo đức tối thiểu cũng không có, rõ ràng biết cô ta đã có đối tượng rồi, còn muốn chuốc thuốc, anh tưởng rằng nếu tối qua anh đắc thủ, cô ta sẽ lấy anh sao? Em thấy cô ta tỉnh lại sẽ g.i.ế.c anh ngay."