Một Thai Ba Bảo: Ta Trọng Sinh Tái Giá Giúp Chồng Mới Làm Giàu

"Không sao, cháu chẳng làm gì cả, họ chỉ hỏi thăm theo thủ tục thôi."

Hôm qua chỉ có cô, Dịch Lan và Trương Dục Sơ ở trong nhà, năm giác quan của cô lại rất nhạy bén, lúc rót rượu, người nhà họ Hà đều đang làm việc khác. Mà cô căn bản không hề đổ thuốc cho Trương Dục Sơ, cho nên công an có hỏi thế nào đi chăng nữa, chỉ cần cô không thừa nhận thì không ai làm gì được. Dịch Lan muốn kéo cô xuống nước? Không đời nào.

Cũng như Tống Duệ Nguyệt nghĩ, Triệu Ái Quốc và Chu An Dân đến nhà họ Hà một chuyến, sau khi điều tra thì kết luận là Dịch Lan ngày nào cũng chạy đến nhà họ Hà như vợ chồng son, nấu cơm cho Trương Dục Sơ, dọn đẹp vệ sinh, cứ gọi anh Dục Sơ không ngừng, có lúc hai người đóng cửa phòng cũng không biết làm gì bên trong, tối hôm ấy Tống Duệ Nguyệt đến nhưng không lâu sau thì về, sau đó, nghe thấy tiếng động ở phòng bên, khá lớn, ầm ĩ cả đêm, khiến cả nhà họ không ngủ được.

Triệu Ái Quốc, Chu An Dân tại đến bệnh viện một chuyến, Dịch Lan nghe nói Tống Duệ Nguyệt không chịu thừa nhận, tức giận đến mức chửi ầm tên ngay trong bệnh viện, thậm chí còn chửi Triệu Ái Quốc và Chu An Dân là đồ bỏ đi vô dụng, hai người không nói gì, tiền về đồn cảnh sát. Không lâu sau, vụ án đã được tuyên án, Trương Dục Sơ bị tử hình, hoãn thi hành án hai năm, còn Dịch Lan thì không sao, ở bệnh viện mấy ngày rồi về, cô ta cũng không đám tìm Tống Duệ Nguyệt gây chuyện nhưng trong lòng càng ngày càng oán hận, cả người u ám, ngay cả Thẩm Giai Giai nhìn thấy cũng có chút sợ hãi.

Chương Thành, Tống Duệ Nguyệt không ngờ mình mới rời đi hơn một tháng mà đã phải quay lại.

Hôm đó Triệu Ái Quốc, Chu An Dân rời đi, cũng không đến tìm cô nữa, ngày hôm sau liền cùng Lục Kim An thu dọn hành lý lên tàu đến Chương Thành.

Lên tàu nằm, cô may mắn ngồi đúng chuyến tàu lần trước đến đảo Nam Châu, vì chuyện của Trương Dục Sơ, cô cũng quen biết trưởng tàu, sau đó nhét hai bao t.h.u.ố.c lá hiệu Hoa Tử, lại tặng mấy cân đường, thêm mấy chục đồng nữa là đổi được sang toa tàu nằm mềm.

Toa tàu nằm mềm chỉ đành cho cán bộ lãnh đạo cấp cao nên toa tàu không đông người, cô và Lục Kim An thấy vậy rất vui vẻ, lúc rảnh rỗi thì cầm kẹo, cầm danh thiếp đi khắp toa tàu tán gẫu, hai ngày cũng quen được không ít cán bộ lãnh đạo, họ đều tìm cô xin danh thiếp và mẫu sản phẩm, nói là về sẽ họp bàn xem, có thể mua một tô kẹo từ nhà máy kẹo của cô để phát phúc tợi cho công nhân.

Bên phía Tống Duệ Nguyệt rải tưới rộng, trên tàu hỏa thì sống rất thoải mái, trước khi xuống tàu, cô tại tìm trưởng tàu hỏi tịch trình, còn nói khi về cũng muốn đi chuyến tàu này, tiếp tục ngồi toa tàu nắm mềm. Trưởng tàu họ Từ, tên là Từ Hưng Đức, ông ta vẫn là tần đầu tiên gặp được một nữ đồng chí chịu chi như vậy, tại nghĩ đến việc hơn một tháng trước cô vẫn là một thanh niên trí thức về nông thôn, chưa đầy hai tháng đã trở thành xưởng trưởng nhà máy kẹo, cũng là một người tợi hại, tại nghĩ đến thân phận của vị Lục đoàn trưởng kia, tiền vui vẻ làm một việc tốt, đồng ý ngay, còn bảo cô lúc đó mua một vé đứng, tên tàu rồi tìm ông ta để bù vé năm mềm là được.

Ra khỏi ga tàu Chương Thành, Tống Duệ Nguyệt đã nhìn thấy bà Chu, ông Chu và Chu Văn Phi đang đợi ở cửa ra.

Tống Duệ Nguyệt bế Lục Kim An chạy về phía họ.

Hai ngày trước khi nhận được điện tín, Chu Văn Phi còn có chút không tin nhưng lại thấy cô không thể bịa đặt trong chuyện này, thế là nói với bà Chu, ba người sớm đã chạy ra ga tàu đợi.

Không ngờ thật sự đợi được cô.

Gần hai tháng không gặp Tống Duệ Nguyệt, bà Chu thấy cô không những xinh đẹp hơn mà còn thời trang hơn, chân đi một đôi giày da cừu nhỏ, trên người mặc một chiếc áo khoác dài bằng vải ni, bên trong còn mặc một chiếc váy dài bằng nhung trắng, mái tóc dài buộc hai b.í.m tóc kiểu con rết, rõ ràng là buông lỏng nhưng nhìn lại vô cùng tao nhã đẹp mắt, chỉ là khi bế Lục Kim An chạy tới thì khí chất tao nhã lập tức biến mất.

Advertisement
';
Advertisement