Một Thai Ba Bảo: Ta Trọng Sinh Tái Giá Giúp Chồng Mới Làm Giàu

"Hôm kia bà và ông Chu sẽ đến dọn dẹp nhà cho cháu, chú chu cũng ba ngày hai bữa lại đến xem thử, trong nhà sạch sẽ lắm, hôm nhận được điện tín nói cháu sẽ về, bà đã đem chăn của cháu ra phơi nắng hết rồi, vỏ chăn cũng giặt rồi, chỉ là cái chăn bông cứng quá, đến cuối năm bà sẽ đến thôn tìm người thân lấy vài cân bông, tìm người đánh lại một cái chăn bông mới, cái chăn bông cũ đánh lại làm đệm, chỗ cháu cái gì cũng không có, thời gian này cháu cứ đến nhà bà ăn ba bữa là được rồi, đỡ phải tự mình chạy ra ngoài cả ngày về còn phải tự nấu cơm, mệt lắm, cháu muốn đi kéo đơn thì cứ để An An ở chỗ bà, bà và ông Chu sẽ trông nó."

Bà Chu lại bắt đầu lải nhải nói. Tống Duệ Nguyệt cười mị mị lắng nghe. Đến nhà, bà Chu lấy chìa khóa ra, mở cửa vào xem, quả nhiên bên trong sạch sẽ, không có một cọng cỏ đại nào, cây hoa quế trong sân đã nhú mầm non. Cô ngồi xuống mở chiếc ba lô to và một túi hành lý mình mang theo, bắt đầu lấy đồ ra.

Lần này trước khi về Chương Thành, cô đã tìm ông chủ bên kia không gian xin hai chiếc ba tô du tịch dung tích lớn và một túi du tịch xách tay, ông chủ này giò đã biết mánh khóe của cô, trước khi chuyển đến đã gỡ hết nhãn hiệu, nhãn mác trên đó. Kết quả để Lục Kim An nhìn thấy, thằng bé tưởng là đo cô tự làm, đòi cũng phải có một cái ba tô. Tống Duệ Nguyệt không còn cách nào khác, tại tìm đến bên kia, nói rằng trong nhà có một đứa nhỏ cũng muốn có một cái ba tô.

Bên kia gửi lại một tờ giấy: "Lục Kim An vẫn ở chỗ cô à? Là nó muốn sao?"

Tống Duệ Nguyệt: "..."

"Đúng vậy, bố mẹ nó bây giờ ở Đông Bắc, không có ai đến đón, bà nội nó nói muốn để đối tượng của tôi huấn luyện thằng bé cho tốt, kết quả đối tượng của tôi lại ném nó cho tôi trông. Thằng nhóc thối này bây giờ chơi đến mức không biết còn có bố mẹ đẻ nữa!"

Bên kia không nói gì nữa, chỉ gửi đến một chiếc ba tô nhỏ, trông cũng khá dễ thương. Vì vậy tần này về Chương Thành, Lục Kim An mặc áo bông nhỏ cô làm, quần nhung kẻ, chân đi đôi giày da nhỏ đội mũ tròn màu vàng, một bên đeo túi đeo chéo, trên tưng còn đeo một chiếc ba lô nhỏ, trông rất ra dáng! Trên tàu hỏa, thằng bé khiến những người lớn trong toa tàu thích thú không thôi, thêm vào đó thằng bé miệng ngọt, biết nịnh nọt, những người có con gái trong nhà đều hỏi có muốn đính ước không.

Tống Duệ Nguyệt còn trẻ, nhìn không giống mẹ của Lục Kim An, nói rằng mình không thể quyết định chuyện này, mới coi như xong chuyện.

Lần này cô mang rất nhiều đồ, chỉ riêng hải sâm khô, bào ngư khô đã mang theo hơn chục gói, toàn bộ đều là do bình thường bà Tằng rảnh rỗi dẫn Lục Kim An đi bắt hải sản phơi khô, sau đó lại đến nhà hàng xóm lén mua rất nhiều, cô tìm máy hút chân không trong không gian để đóng gói hút chân không, như vậy cũng không sợ mang về bị ẩm mốc.

Những viên đường đỏ tự làm cô cũng mang về một ít nhưng đều để trong không gian, chỉ lấy vài cân để trong ba lô cho có lệ, đến lúc lấy ra, cho bà Chu là loại đường đỏ đặc chế có thêm ngọc dịch, cho Chu Văn Phi thì là đường đỏ bình thường.

Mới xuất hiện gần đây chính là kẹo, cô lấy mỗi loại kẹo năm hương vị ra một ít bày trên bàn.

"Trời ơi! Đây là kẹo sao? Tiểu Nguyệt à, kẹo của cháu sao lại đẹp thế này! Mua về thì làm sao nỡ ăn chứ!"

Advertisement
';
Advertisement