Một Thai Ba Bảo: Ta Trọng Sinh Tái Giá Giúp Chồng Mới Làm Giàu

“Thím Chu, cháu muốn hỏi thím một chuyện, Tiểu Nguyệt bây giờ đang ở đâu? Cháu có chuyện gấp muốn tìm cô ấy."

Bà Chu khó chịu nói: "Con bé suốt ngày chạy ngoài đường, tôi biết nó ở đâu? Cậu đợi trời tối rồi hãy đến, lúc đó chắc chắn nó đã về rồi."

Cho dù biết, bà cũng sẽ không nói cho Trương Chính Cương! Để ông ta chạy đến phá hỏng chuyện của Nguyệt nha đầu sao? Trương Chính Cương không muốn về, đi đi lại lại như vậy, trong lòng ông ta như lửa đốt, nóng ruột lắm.

"Vậy tôi đợi ở đây." Nói xong, không quan tâm bà Chu có đồng ý hay không, ông ta đã bước vào sân.

Bà Chu: ... Ông Chu thấy Trương Chính Cương đi vào, chào hỏi một tiếng, rồi tại bê ghế ra đặt trong sân. Trương Chính Cương cũng không vội ngồi xuống, ông ta lấy một bao thuốc tá trong túi ra, lấy một điếu đưa cho ông Chu.

Ông Chu xua tay: "Tôi không hút thuốc."

Trương Chính Cương ngẩn ra, lại lấy diêm châm thuốc, tự mình hút.

Ngồi xuống, ông ta nhìn thấy Lục Kim An đang chơi xe ba bánh ở sân trước, liền hỏi: "Đứa bé này là đứa mà Tiểu Nguyệt cứu phải không? Nghe nói chú nhỏ của nó là đối tượng của Tiểu Nguyệt?"

Ông Chu gật đầu, quay người vào nhà pha trà.

Trương Chính Cương vừa hút thuốc vừa nhìn Lục Kim An chơi một lúc, đột nhiên vẫy tay với nó: "Đứa nhỏ, lại đây, đến chỗ ông nào."

Lục Kim An không thèm để ý, đạp xe ba bánh chạy xa hơn.

"Thím Chu, đứa trẻ này không phải ở Bắc Kinh sao? Sao lại vô lễ như vậy?" Trương Chính Cương mặt đanh lại, cười giả lả hỏi.

Bà Chu thật muốn khạc vào mặt ông ta: "Giáo dưỡng là thứ tùy thuộc vào từng người."An An là một đứa trẻ thông minh biết bao! Từ khi bị bọn bắt cóc bắt đi, nó trở nên rất nhạy cảm, đối với những người nó thích thì rất thân thiết, miệng còn ngọt như mía lùi nhưng những người nó không thích thì nó chẳng thèm để ý.

Trương Chính Cương sao có thể không hiểu ý của bà Chu, nụ cười trên mặt ông ta càng sâu: "Thím Chu, thím gọi nó lại đây, tôi có chuyện muốn hỏi nó."

Bà Chu thực sự muốn lấy chổi đuổi người.Thứ chó má này coi nhà bà là đồn dân quân đúng không? Sai khiến ai vậy?"

Có chuyện thì nói, gọi nó lại làm gì? Nó đang chơi vui vẻ, nếu làm nó khóc, cẩn thận Nguyệt nha đầu không tha cho cậu."

Hôm qua, bà Chu đã được chứng kiến sức chiến đấu của Tống Duệ Nguyệt, trước đây còn lo cô bị bắt nạt ở đảo Nam Châu, bây giờ chỉ sợ cô ra tay quá nặng, trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t người ta.Vì vậy, tối qua khi ăn cơm, bà còn đặc biệt nhắc nhở cô, sau này khi đánh nhau, hãy kiềm chế, ra tay nhẹ nhàng một chút.Trương Chính Cương cười ha hả trên mặt, giả vờ xin lỗi: "Ôi, tại tôi cả, bình thường ở đơn vị quen ra lệnh rồi, thím Chu, thím gọi nó lại nói chuyện đi. Tôi thấy nó khá thú vị."

Có lẽ bà Chu thực sự rất ghét gia đình Trương Chính Cương, nghe ông ta nói gì cũng thấy khó chịu."Nó là người, không phải con ch.ó của cậu." Bà Chu thực sự sắp nhịn không được muốn lấy chổi đuổi người."Chậc, bà hiểu lầm ý tôi rồi, thôi, chúng ta không nói về nó nữa, đúng rồi, Chu Dương bây giờ ở nhà máy thế nào?"

Đáy mắt Trương Chính Cương lóe lên một tia làn nhẫn không dễ nhận ra, sau đó lại cười mị mị hỏi thăm chuyện của Chu Dương.

Bà Chu nhàn nhạt đáp: "Cũng ổn, chẳng phải là ngày nào cũng đi làm, tan làm sao. Không phát lài được nhưng cũng không đến nỗi c.h.ế.t đói."

"Thím Chu, tôi và xưởng trưởng nhà máy cơ khí có quan hệ khá tốt, thím giúp tôi một chuyện, khuyên Tiểu Nguyệt giúp đỡ thằng út nhà tôi, đến lúc đó tôi sẽ giúp Chu Dương xoay xở, để cậu ta làm chủ nhiệm phân xưởng, thế nào?"

Trương Chính Cương biết Tống Duệ Nguyệt và nhà họ Chu có quan hệ không bình thường, nếu không cũng sẽ không để cháu trai của đối tượng ở nhà họ Chu chơi mãi, vừa rồi Thẩm Hiểu Hoa cũng nói Tống Duệ Nguyệt vẫn luôn ăn cơm ở nhà họ Chu, thời buổi này nhà nào chẳng quý gạo? Nhà họ Chu cũng thật tinh ranh, đây là bỏ công sức lớn để kết thân với cô gái kia.

Advertisement
';
Advertisement