Chu Văn Phi cũng không phải không nghĩ đến vấn đề này nhưng ông nghĩ lại, mình hành động ngay thẳng, ngồi ngay ngắn, không sợ những chuyện này. "Chú cũng không giúp được cháu chuyện gì khác rồi, ôi!"
Bà Chu vẫn rất tin tưởng Tống Duệ Nguyệt, nghe cô nói có cách thì không lo lắng như vậy nữa. "Tiểu Nguyệt này, cháu còn chưa ăn cơm phải không? Để bà hâm nóng thức ăn cho cháu."
Tống Duệ Nguyệt cũng hơi mệt, sau khi ngồi xuống, Lục Kim An chạy tới: "Yêu thẩm, có phải có kẻ xấu bắt nạt thím không? Chúng ta gọi điện cho ông nội, bảo ông ấy bắt hết những kẻ xấu đi."
"Không sao, Yêu thẩm tự xử lý được, An An, dạo này con ngoan ngoãn ở nhà bà Chu, biết không? Tốt nhất là đừng ra ngoài, đợi Yêu thẩm xử tý hết những kẻ xấu rồi, rồi hãy ra ngoài chơi, được không?"
Tống Duệ Nguyệt sợ Trương Chính Cương ra tay với Lục Kim An nên vẫn nên thương tượng với đứa nhỏ trước. Lục Kim An còn nhỏ, trông thì nghịch ngợm nhưng vì bị bọn buôn người bắt nên thực ra khá nhạy cảm, nghe cô nói vậy, tập tức ngoan ngoãn gật đầu: "Được, cháu không đi đâu cả, chỉ chơi trong sân, ở cùng ông làm đồ chơi cho cháu."
Tống Duệ Nguyệt: ... Được rồi!
Ông Chu kéo Lục Kim An lại xoa đầu, cười an ủi: "Tiểu Nguyệt, cháu yên tâm, ông và bà Chu sẽ trông chừng An An."
Tống Duệ Nguyệt vẫn khá yên tâm, đến lúc ăn cơm, phát hiện không thấy Chu Dương đâu, không khỏi hỏi một câu: "Anh Chu Dương hôm nay không phải làm ca sáng sao? Sao giờ này vẫn chưa thấy anh ấy?"
Bà Chu không để ý lắm: "Chắc là đi chơi ở đâu rồi."
Tống Duệ Nguyệt lại nghĩ đến chuyện kiếp trước Chu Dương ngồi tù, lại hỏi: "Bên đó còn có ai đến tìm anh ấy nữa không?"
Bà Chu biết cô nói bên nào, lắc đầu: "Sau đó lại đến tìm hai lần nữa nhưng Chu Dương không để ý đến bọn họ, thế là không đến nữa."
Ăn cơm xong, cô rửa bát đũa, sau đó mới đưa Lục Kim An về nhà mình bên cạnh.
Đến nhà, để phòng ngừa vạn nhất, cô cho Lục Kim An uống một cốc Ngọc dịch, mình cũng uống một cốc, sau đó dỗ đứa nhỏ ngủ, lại lấy một con d.a.o phay trong không gian ra đặt dưới gối, dùng ghế chặn hết các cửa trước sau, khóa chặt cửa sổ tầng hai, còn rải một ít đinh ghim trên sàn nhà, quay lại phòng ngủ, lại khóa chặt cửa phòng, đặt một vài cái bẫy chuột dưới bệ cửa sổ, rải một ít đinh ghim, lúc này mới yên tâm ngủ.
Sáng hôm sau thức dậy, mọi chuyện vẫn bình thường, tranh thủ lúc Lục Kim An chưa tỉnh, cô thu hết đồ đạc vào không gian.Vừa ra khỏi phòng, đã nghe thấy bà Chu bên cạnh đang mắng người."Thằng nhóc thối tha, đã bảo mày đừng để ý đến bọn họ, mày lại được một thời gian rồi coi lời tao như gió thoảng bên tai à?"
"Á, á á, bà ơi, bà nhẹ tay thôi, đau, á, cháu không để ý, là cô ta cứ bám lấy cháu, vừa khéo bị đồng nghiệp nhìn thấy, cô ta lại nói trời tối quá, sợ về nhà một mình, cháu sợ cô ta xảy ra chuyện nên đưa cô ta một đoạn."
Tống Duệ Nguyệt nhíu mày, vội vàng rửa mặt đánh răng, lại lôi Lục Kim An dậy khỏi giường, sau đó đóng cửa rồi đến nhà họ Chu.Vừa vào cửa đã thấy Chu Dương mặt mũi ủy khuất ngồi xổm ở hành lang ăn mì.Thấy Tống Duệ Nguyệt vào, nghĩ đến lúc nãy cô chắc chắn cũng nghe thấy tiếng mình bị đánh, ngại ngùng quay đầu đi, lấy lưng đối mặt với Tống Duệ Nguyệt.Lục Kim An vốn còn mơ màng, lúc này đã tỉnh hẳn.
Giãy giụa xuống khỏi lòng Tống Duệ Nguyệt, chạy đến trước mặt Chu Dương: "Chú Dương, hôm qua sao chú về muộn thế? Cháu còn đợi chú dạy cháu lăn vòng sắt cơ, chú nói không giữ lời."
Chu Dương: ... Trẻ con, đúng là chuyện gì không nên nhắc lại nhắc.
Quả nhiên, bà Chu lại trừng mắt nhìn sang, cười lạnh: "Chú Dương của cháu còn đang vội vàng bị người ta lừa đây."Chu Dương: ...
Tống Duệ Nguyệt: ...Lục Kim An nghiêng đầu, không hiểu: "Chú Dương, sao chú lại vội vàng bị người ta lừa thế? Chú có phải không thông minh lắm không?"
Bà Chu, Tống Duệ Nguyệt nghe xong, suýt nữa thì bật cười.